Chương 2678


...

Dương Bách Xuyên hét to, sau đó hóa thân, pháp tướng cao ba mươi mét xuất hiện. Hắn vừa kết ấn vừa hô: "Kim Cương Bất Động Ấn!"

Một giây sau, pháp tướng cao ba mươi mét của hắn tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt.

Sư phụ truyền dạy thần thông Thập Nhị Chí Tôn, hắn mới tu luyện được chiêu thứ nhất. Mà chiêu thứ nhất có ba kết ấn, Kim Cương Bất Động Ấn là kết ấn phòng ngự. Đầu tiên hắn tăng thêm kết ấn phòng ngự Kim Cương Bất Động Ấn cho mình, sau đó tiếp tục kết ấn: "Kim Cương Ấn!"


Xuyên thành vị hoàng đế 'cong vòng', thụ 1 lòng muốn bảo vệ chàng hoàng tử lưu lạc để đổi lại cái kết lâm ly bi đát!
Tôi có mắt âm dương
Trong khốn cảnh tìm thấy hi vọng, đây là hành trình từ Thợ săn yếu nhất thành Thợ săn mạnh nhất hạng S!
Quái nữ hiện đại vô tình xuyên không vào vòng tay Đế vương, cố tình giả sen trắng yếu đuối nhưng bị bắt hiện 'nguyên hình'
"Chí Tôn Ấn, Kim Cương Chí Tôn, Chí Tôn Vô Địch!" Ba ấn liên tiếp.

Kim Cương Bất Động Ấn phòng ngự, Kim Cương Ấn và Chí Tôn Ấn tấn công.

Trong chớp mắt, Dương Bách Xuyên giơ bàn tay khổng lồ lên rồi đánh về phía lão tổ Lệ gia, đỡ đòn tấn công.

Kim Cương Ấn thứ nhất đụng độ bàn tay khổng lồ của lão tổ Lệ gia.

Ầm!

m thanh nặng nề như tiếng sấm vang vọng chân trời.

Bàn tay khổng lồ của Dương Bách Xuyên tỏa ra ánh sáng vàng, bàn tay khổng lồ của lão tổ Lệ gia trắng chói mắt.

Hai người đối chọi, mặt Dương Bách Xuyên biến sắc.

Trong tầm mắt, ánh sáng vàng trên bàn tay Kim Cương của Dương Bách Xuyên trở nên ảm đạm.

Bộp!

Trong tiếng vang nặng nề, bàn tay Kim Cương của Dương Bách Xuyên bị phá tan.

Bàn tay khổng lồ của lão tổ Lệ gia tiếp tục giáng xuống.

May mà lúc này bàn tay Chí Tôn Ấn của Dương Bách Xuyên hiện ra.

"Hừ."

Lão tổ Lệ gia nơi chân trời lạnh lùng hừ mũi.

Ầm!

Bàn tay Chí Tôn Ấn và bàn tay khổng lồ cả lão tổ Lệ gia lập tức va vào nhau.

Chí Tôn Ấn vỡ vụn.

Ánh sáng trắng trên bàn tay khổng lồ của lão tổ Lệ gia mờ nhạt đi nhiều, nhưng vẫn chưa vỡ, thình lình nện xuống.

Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh.

Lúc này, đám người Hoàng Phủ Bá Thiên, thú Ngũ Hành, Lý Phượng Ngọc cũng tấn công bàn tay khổng lồ của lão tổ Lệ gia.

Trong tiếng hừ lạnh của lão tổ Lệ gia, bàn tay khổng lồ đột nhiên giáng xuống.

Ầm!

Đòn chống cự và tấn công của mọi người đều bị một chưởng này của lão tổ Lệ gia đập tan.

"Phụt!"

Một loạt tiếng rên vang lên, Hoàng Phủ Bá Thiên và thú Ngũ Hành hộc máu, ngã ra đất.

Chỉ là uy áp của một chưởng mà đã đánh tan đòn tấn công liên thủ của bọn họ.

Dương Bách Xuyên cũng phun ra một ngụm máu lớn, pháp tướng thần thông lập tức biến mất. Hắn cũng ngã ra đất, thất khiếu chảy máu.

Trên mặt đất xuất hiện một cái hố to có đường kính hơn ba mươi mét, sâu khoảng ba mét. Đám người Dương Bách Xuyên đều nằm trong đó.

Lúc này, lão tổ Lệ gia nơi chân trời lại ngưng tụ thêm một chưởng, thình lình nện xuống.

Dương Bách Xuyên trợn to mắt...

Đám người Hoàng Phủ Bá Thiên bị thương nặng, sắc mặt thay đổi. Nếu một chưởng này giáng xuống, bọn họ sẽ chết hết.

"Lâu Hải Đường, cmn ngươi còn không ra tay thì ta sẽ chết cho ngươi coi..." Dương Bách Xuyên bó tay hết cách, bèn gào lên.

...