Chương 3111


...

Khi Dương Bách Xuyên kể cho đám Lục Yên Chi, thú Ngũ Hành nghe chuyện về nghé con, ai nấy đều thổn thức không thôi.

Mọi người đều vô cùng tò mò về Kỳ Lân đã tuyệt tích ở Tu Chân Giới không biết bao nhiêu năm tháng.

Theo lời Thanh Ngưu, đã biết bao vạn năm rồi thần thú không xuất hiện trong Yêu tộc Thái Hoang bọn họ chứ đừng nói chi đến Tu Chân Giới, Kỳ Lân là vua của thần thú càng là truyền thuyết.

Xuyên thành vị hoàng đế 'cong vòng', thụ 1 lòng muốn bảo vệ chàng hoàng tử lưu lạc để đổi lại cái kết lâm ly bi đát!
Tôi có mắt âm dương
Trong khốn cảnh tìm thấy hi vọng, đây là hành trình từ Thợ săn yếu nhất thành Thợ săn mạnh nhất hạng S!
Quái nữ hiện đại vô tình xuyên không vào vòng tay Đế vương, cố tình giả sen trắng yếu đuối nhưng bị bắt hiện 'nguyên hình'

Sau một hồi lâu, thú Ngũ Hành hết nhìn nghé con lại nhìn Dương Bách Xuyên, vẻ mặt không thể tin được: "Chủ nhân... ngài có chắc nó là Kỳ Lân chứ không phải họ hàng nhà trâu không?"

"Nếu nhà trâu có họ hàng như vậy thì hay biết mấy. Ta có thể cảm nhận được khí tức đặc biệt trên người nó, chắc chắn là thần thú. Chẳng phải lúc nãy khí tức trên người nghé con khiến chúng ta bủn rủn sao?

Thử hỏi trên thế gian có bao nhiêu yêu thú có thể khiến chúng ta bủn rủn chỉ bằng khí tức chứ? Hiện tại trông nó không giống Kỳ Lân mà giống nghé con, ta nghĩ chắc là con non, thần thú đều lột xác mà..." Thanh Ngưu nói lên quan điểm của mình.

Dương Bách Xuyên gật đầu: "Lão Ngưu nói không sai, nghé con đúng là con non, là thần thú Kỳ Lân hàng thật giá thật đấy, điều này không sai được. Sau này các ngươi cẩn thận chút, đừng trêu chọc nó."

"Chúng ta tránh còn không kịp nữa là, nào dám trêu chọc chứ..." Thú Ngũ Hành lẩm bẩm. Thật ra nó nghe Dương Bách Xuyên nói nghé con là thần thú Kỳ Lân thì cũng tin rồi, có điều... thoạt nhìn ngoại hình của nghé con chẳng liên quan gì đến thần thú Kỳ Lân trong truyền thuyết, thật sự là không hề có vẻ oai phong mà thần thú nên có.

"Chít chít..." Chỉ có con chồn rất khó chịu với nghé con, bởi vì Dương Bách Xuyên đã cho nghé con ăn rất nhiều linh đào khiến con chồn ghen tị.

Không chỉ con chồn, mà thú Ngũ Hành và Thanh Ngưu cũng nuốt nước miếng, cảm thấy chủ nhân quá thiên vị.

Tuy nhiên cả ba không ngờ rằng sự ghen tị vẫn còn ở phía sau, Dương Bách Xuyên thiên vị nghé con mới chỉ vừa bắt đầu.

"Dương đại ca, tiếp theo chúng ta đi đâu?" Lục Yên Chi hỏi.

Dương Bách Xuyên đang định trả lời Lục Yên Chi thì nghe thấy nghé con lại kêu gào.

Khóe miệng Dương Bách Xuyên giần giật, hắn thấy nghé con đã ăn hết linh đào, vừa ngước đôi mắt đáng thương nhìn hắn vừa kêu. Lần này không cần thú Ngũ Hành phiên dịch, Dương Bách Xuyên cũng biết nghé con vẫn chưa no, còn muốn ăn tiếp.

Hắn cứ tưởng nghé con không ăn hết linh đào, nào ngờ linh đào không đủ ăn. Chỉ là một con nghé con, cái bụng cũng chẳng to lắm, trông gầy nhom à, Dương Bách Xuyên không thể nào hiểu nổi sao nghé con lại ăn hết được.

Những tám mươi mốt quả linh đào đấy!

Vậy mà nghé con đã ăn sạch trong lúc bọn họ nói chuyện...

"Ọ..."

Nghé con lại kêu.

"Chủ nhân, nó còn muốn ăn nữa..." Thú Ngũ Hành yếu ớt nói.

"Ta biết." Khóe miệng Dương Bách Xuyên giần giật, nhưng hắn nhanh chóng nghĩ thông suốt. Dù sao hiện tại hắn không thiếu thiên tài địa bảo, giết người của năm thánh địa lớn tất nhiên hắn không bỏ qua chiến lợi phẩm, sau khi con chồn thu dọn chiến trường đều giao nhẫn trữ vật của những người đó cho hắn.

Dương Bách Xuyên vung tay lên, mấy chục pháp khí trữ vật xuất hiện. Hắn dùng linh thức quét qua, sau đó lấy hết đồ bên trong ra, chất thành một hòn núi nhỏ cao ba mét.

Có đủ loại linh quả, linh dược, kỳ thạch, linh thạch, pháp khí...

Những nhẫn trữ vật này là của đám đệ tử của năm thánh địa lớn bị hắn giết, có nhiều đồ hơn đệ tử của tông môn bình thường, đủ loại đồ vật chất thành một ngọn núi nhỏ...

Nhưng trong mắt Dương Bách Xuyên thì chẳng có mấy thiên tài địa bảo bất phàm, đồ có thể ăn không nhiều nhưng cũng không ít.

Hắn lấy ra toàn bộ, vừa hay hắn cũng muốn sắp xếp phân loại.

"Ọ..."

Sau khi một đống lớn thiên tài địa bảo xuất hiện, nghé con lập tức vui vẻ kêu lên, đồng thời nhào tới, há miệng nuốt vào.

"Chít chít..." Con chồn cuống lên, kêu chít chít.

"Được được được, ta biết là công lao của ngươi, ngươi muốn ăn cái gì thì tự lấy đi." Dương Bách Xuyên nói với con chồn. Hắn biết con chồn đã ghen đỏ mắt, bắt đầu oán trách hắn, nó cũng muốn ăn linh quả. Đương nhiên Dương Bách Xuyên sẽ không keo kiệt với con chồn.

...