...
- Ngươi đã dám xuất hiện, vậy ngươi chết tại đây đi!
Tiễn trưởng lão nổi giận gầm lên một tiếng, đấu khí trong cơ thể bạo dũng tiến ra, ngưng tụ thành năng lượng lớn lao, áp bức hư không hơi vặn vẹo, điều này khiến cho một ít võ giả kinh sợ không thôi, thân ảnh cấp tốc lùi ra ngoài. Tôn cấp đối với bọn họ mà nói, hung tàn không kém gì so với mãnh thú hoang dã.
Nghệ Phong nhoẻn miệng cười, lộ ra hảm răng trắng đều, dáng tươi cười xán lạn. Mọi người nhìn thấy hành vi khác thường như vậy của Nghệ Phong, sắc mặt đều nhăn lại.
- Kỳ thật, lần này đi ra là đưa cho các ngươi một phần lễ vật!
Nghệ Phong dùng thanh âm cực kỳ hòa khí, nhìn về phía đám Vương cấp phía sau Tiễn trưởng lão. Tư thái như vậy của Nghệ Phong, khiến những võ giả này cũng nhăn mặt, thầm nghĩ tiểu tử này chẳng lẽ là đi ra cầu xin tha thứ? Thế nhưng nhìn bộ dáng hắn không giống a!
Khi mọi người ở đây còn chưa hết kinh ngạc với Nghệ Phong, nắm tay đang nắm chặt của Nghệ Phong bỗng nhiên mở ra, giữa lòng bàn tay chính là Phệ Linh Nộ Bạo, quay qua đám người Kim Ưng Tông, cười hắc hắc nói:
- Này! Đây là lễ vật cho các ngươi!
Nói xong, bàn tay Nghệ Phong vung lên, Phệ Linh Nộ Bạo hội tụ trong tay hóa thành một đạo hồng quang hướng về chúng Vương cấp Kim Ưng Tông bay nhanh đi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Tiễn trưởng lão nhìn Phệ Linh Nộ Bạo bay nhanh đến, điều tra được năng lượng cuồng bạo bên trong đó khiến người ta kinh sợ, sắc mặt thành một mảnh trắng bệch, quay qua hô lớn với chúng đệ tử phía sau:
- Tổ trận!
Đám Vương cấp này cũng cảm giác được năng lượng cuồng bạo hủy diệt bên trong Phệ Linh Nộ Bạo đang bay nhanh đến, sắc mặt cả đám trắng bệch, bắt đầu biến ảo thân ảnh muốn cấu thành trận pháp, nhưng tốc độ Phệ Linh Nộ Bạo nhanh cỡ nào, sao để bọn họ có thể kịp tổ trận.
Phệ Linh Nộ Bạo vừa hạ xuống trung tâm chúng Vương cấp liền bạo liệt, lực lượng cuồng bạo lập tức bạo khai mang theo năng lượng hủy diệt, khiến mặt đất bị oanh ra một hố to thật lớn, bùn đất bị nhấc lên cao hơn mười trượng, phủ kín cả một mảnh trời. Nguyên bản những võ giả cách đám người Kim Ưng Tông đủ xa, lúc này sắc mặt cả đám đều đại biến, lui nhanh về phía sau. Ngay cả như vậy, kình khí bắn ra vẫn nện tới người mấy võ giả, bị oanh cho huyết nhục không rõ ràng, thân hình hung hăng nện xuống trên mặt đất.
Lực lượng cuồng bạo, khiến địa mạo một vùng bên ngoài sơn mạnh triệt để thay đổi, từng đạo khe rãnh thật lớn xuất hiện trên mặt đất, những cơn địa chấn rung động khiến từng khối đá thật lớn trên những ngọn núi bắt đầu lăn xuống.
Chỗ vị trí nguyên bản của đám người Kim Ưng Tông đã sớm bị kình khí và bùn đất tàn sát bừa bãi, che khuất tầm nhìn.
Phụt…
Tại ánh mắt chăm chú của mọi người từ xa, rốt cục có một người từ trong đám bụi đi ra, trong hư không lưu lại một đạo ấn ký đỏ tươi, hung hăng đập xuống trên mặt đất. Mọi người ngưng mắt nhìn lại, thấy được là Tiễn trưởng lão đang chật vật không tốt, khóe miệng trào ra từng ngụm máu, sắc mặt cả đám đại biến, không thể tin được nhìn về phía chỗ cửa ra sơn mạnh, thế nhưng lại phát hiện nơi đó không một bóng người.
Rất nhanh, cơn lốc tàn sát bừa bãi khắp nơi một hồi lâu, rốt cuộc cũng bày ra chỗ vị trí vừa rồi, mọi người ngưng mắt nhìn lại, nhịn không được hít sâu vào một ngụm lương khí. Ngay chỗ đệ tử Kim Ưng Tông vừa đứng, một cái hố lớn rộng tới vài chục thước xuất hiện, vô số khe rãnh từ chỗ hố lớn lan tràn ra xung quanh.
Nhưng đây không phải điều khiến bọn họ kinh hãi, khiến cho bọn họ không thể tin được chính là, vừa rồi còn có một đám Vương cấp, lúc này có thể đứng lại được cư nhiên không đến năm người, tất cả số còn lại đều thành huyết nhục không rõ ràng.
- Ta muốn giết ngươi!
Tiễn trưởng lão nhìn hầu như toàn bộ đệ tử đều ngã xuống, lửa giận trong lòng hắn bạo phát, rống giận lên tiếng thanh âm dữ tợn.
Có điều, nhìn chỗ cửa ra sơn mạch, Tiễn trưởng lão lại nhịn không được tiếp tục phun ra một ngụm máu, trong mắt đầy dữ tợn. Vừa mới rồi nếu không phải hắn tránh né nhanh, hơn nữa đối phương công kích nhắm vào chỗ đám đệ tử phía sau hắn chứ không phải hắn, bằng không hắn sẽ không chỉ hộc máu thế này, sợ rằng đã giống như những đệ tử kia, nằm ra đất rồi.
Nhớ tới công kích vừa rồi, Tiễn trưởng lão nổi giận, đồng thời trong lòng cũng không nhịn được kinh hãi, hắn không thể tưởng tượng được vì sao đối phương có thể phát ra lực lượng cuồng bạo và kinh khủng đến vậy.
- Người này tuyệt đối không thể lưu!
Trong mắt Tiễn trưởng lão mười phần sát ý, đã hạ quyết tâm phải giết Nghệ Phong bằng được. Đối phương còn trẻ như vậy, lại có thể phát ra chiêu thức kinh khủng cỡ này, nếu như lại cho đối phương thời gian phát triển, vậy sẽ thế nào?
Chỉ bất quá, nhìn cửa ra sơn mạch đã không còn thấy bóng người, Tiễn trưởng lão cũng không biết làm sao cho được.
Mà người được Tiễn trưởng lão nhớ thương là Nghệ Phong, lúc này đan nuốt xuống đan dược bay nhanh vào trong sơn mạch, hắn mạo hiểm đi ra ngoài thi triển Phệ Linh Nộ Bạo một lần có độ phiêu lưu cực lớn, lúc này có không ít người còn đặt tâm tư tới thánh quả, thi triển Phệ Linh Nộ Bạo có một khoảng thời gian suy yếu, khi đó Nghệ Phong cũng không còn lực lượng tranh đấu với đối phương. Thế nên vừa thi triển xong, Nghệ Phong liền chui vào trong sơn mạnh, chỉ có trong sơn mạch mới là nơi yểm hộ tốt nhất.
Trong lòng Nghệ Phong hơi có chút may mắn, may là Tôn cấp đối phương tại đây không nhiều, bằng không tuyệt đối không thể thuận lợi như vậy. Chỉ là không biết, Phệ Linh Nộ Bạo lần này có thể chém giết được Tôn cấp của đối phương hay không.
Nhưng Nghệ Phong chỉ suy nghĩ một chút, liền thấy không thể có khả năng, mục tiêu chủ yếu của hắn là trên người đám Vương cấp phía sau. Hơn nữa bởi vì xung quanh còn có người, lần này thi triển Phệ Linh Nộ Bạo vẫn còn bảo lưu, cũng không kinh khủng như lần trước tại Nam đế đô. Làm trọng thương Tôn cấp còn có thể, nhưng muốn giết được thì không quá có khả năng.
Chỉ là, có thể thương nặng đối phương đã rất thỏa mãn rồi, nghĩ đến đám Vương cấp, cho dù có thể sống sót, cũng tuyệt đối bị ảnh hưởng bởi năng lượng Phệ Châu, kiếp này khó vượt qua dày vò.
- Kim Ưng Tông, bản thiếu chậm rãi chơi đùa với ngươi, chung quy có một ngày ngươi không còn chơi đùa nổi.
Nghệ Phong tiếp tục nuốt xuống một viên đan dược, hắn cũng chui vào trong một địa phương bí ẩn, bắt đầu khôi phục chỗ vừa mới tiêu hao. Nếu như đã giải quyết đệ tử Kim Ưng Tông, vậy hẳn nên nếm thử giải quyết Tôn cấp bọn họ, cho dù không giết được, cũng muốn nhổ của bọn họ một miếng thịt.
Đương nhiên, mục tiêu số một của Nghệ Phong là đặt trên người Tiễn trưởng lão, nếu như bên cạnh hắn không có y sư cao giai mà nói, thương thế do Phệ Linh Nộ Bạo tạo thành cũng không nhẹ nhàng, chém giết đối phương cũng có vài phần cơ hội.
Có điều, nhớ tới Kim Ưng Tông không chỉ có một hai Tôn cấp, Nghệ Phong lại nhịn không được nhíu mày. Nếu muốn chém giết Tôn cấp, độ khó tương đối lớn, đặc biệt thực lực hắn vẫn còn là Vương cấp.
…
Trong lúc Nghệ Phong khôi phục thực lực, đám võ giả theo dõi bên cạnh bị Phệ Linh Nộ Bạo của Nghệ Phong khiến cho chấn động dại ra tại chỗ, đều tự nuốt sâu một ngụm nước bọt, yết hầu chuyển động, đây đó nhìn nhau, lại nhìn Tiễn trưởng lão chật vật khiến trong lòng cũng có chút hả hê.
- Mẹ nó, tiểu tử này cũng quá bưu hãn rồi. Vừa ra tay cư nhiên chém giết hầu như không còn đệ tử đối phương, ngay cả Tôn cấp cũng bị thương nặng!
- Chậc chậc! Lần này Kim Ưng Tông đụng phải thiết bản rồi, có điều tiểu tử này còn là người sao, quả thực là một tên biến thái.
- Hắn thật ra lại khiến ta nghĩ đến một người, chính là Nghệ Phong trong lời đồn đã nháo nhào Nam đế quốc trước đó, bằng vào thực lực Vương cấp, đánh trọng thương ba Tôn cấp, chém giết vô số Vương cấp, so với tình huống hiện tại thật ra có vài phần tương đồng.
- Kháo… Sẽ không phải cũng là hắn chứ? Thật ra có khả năng, trừ bỏ tên biến thái đó, còn ai làm được như vậy?
- Đúng vậy! Còn có lời đồn tiểu tử này đã diệt đi Văn Linh cốc, cũng không biết lời đồn này có đáng tin hay không. Văn Linh cốc trong một ngày đêm cư nhiên bị diệt, thật là đại thủ bút. Nếu như thật là đối phương, Kim Ưng Tông đấu với hắn, có trò hay để nhìn.
- Tiểu tử này, xác thực mẹ nó biến thái! Hắn không phải sinh ra là quái vật chứ!
Một gã Vương cấp đỉnh phong, vừa mới từ trong chấn động tỉnh lại, không nhịn được mắng một tiếng.
Một câu nói này, nhất thời khiến mọi người đều ra sức gật đầu, rất nhận thức suy đoán của đối phương.
- Có điều, những Tôn cấp khác của Kim Ưng Tông đâu rồi? Hắc hắc, không biết khi bọn họ tới đây, thấy bên mình bị đối phương phế đi gần hết, biểu tình sẽ ra sao?
- Hắc hắc! Lần này Kim Ưng Tông tốn hao nhiều tinh lực như vậy, cái gì cũng không thu được, bọn họ sao cam lòng đây, hẳn là dẫn theo người đi tranh đoạt bốn quả thánh quả kia, da mặt Kim Ưng Tông thật đủ dầy mà.
- Con bà nó, đáng tiếc thực lực chúng ta không đủ, bảo vật như vậy ta cũng muốn xông lên đoạt một phen.
- Ngươi? Thực lực Tướng giai còn chưa đủ cho người ta tát một cái, hay nhất nên thanh thản sống qua ngày trong tiểu tông môn của mình đi.
…
Những lời bàn tán đều truyền đến trong tai Tiễn trưởng lão, hắn hừ một tiếng, cũng không để ý mấy người đệ tử còn sống kia, tự đề cao đấu khí bay nhanh về một hướng.
Tiễn trưởng lão rất minh bạch, lấy thực lực của hắn, cho dù đối mặt với Nghệ Phong, cũng không nhất định có thể đánh ngã đối phương, hơn nữa hiện tại còn trọng thương, xác suất chém giết được đối phương càng nhỏ.
Cách tốt nhất chính là, để hai vị trưởng lão cùng nhau tìm đến, lúc này mới có được một đường hi vọng.
Nhớ tới những chuyện Nghệ Phong làm với Kim Ưng Tông, lửa giận trong lòng Tiễn trưởng lão như bão táp:
- Qua hôm nay, Kim Ưng Tông thề không bỏ qua cho ngươi.
Nếu như Nghệ Phong nghe được những lời này của Tiễn trưởng lão, tất nhiên sẽ rất khinh thường cười to: ta sớm đã thề không bỏ qua cho Kim Ưng Tông rồi.
Ngay khi Tiễn trưởng lão bay nhanh đi tới một phương hướng, Nghệ Phong đã khôi phục lại toàn lực, lúc này hắn vẫn bị vây trong nguy hiểm, lần trước Tôn cấp truy sát hắn bởi vì không tìm được hắn, đều đã tự rời đi.
Nếu như hắn ra ngoài sơn mạch, sợ là đám người này lại ào ào kéo đến, dù sao lực dụ hoặc của hai thánh quả không nhỏ. Quan trọng nhất chính là, ba Tôn cấp Kim Ưng Tông liên thủ, hắn tuyệt đối không đỡ được, cho dù là thi triển Phệ Linh Nộ bạo cũng vô dụng.
Nghĩ vậy, tốc độ Phệ Châu trong cơ thể thôn phệ năng lượng càng thêm mau lẹ, vừa ra khỏi sơn mạnh hắn sẽ phải qua một vòng truy sát, đặc biệt đã giết nhiều người Kim Ưng Tông như vậy, hệ số nguy hiểm càng tăng thêm vài lần.
Tuy rằng Nghệ Phong biết rõ nguy hiểm, thế nhưng nhìn cừu nhân tại trước mặt, hắn không giết được mấy người sẽ khiến trong lòng khó chịu, đặc biệt đánh trọng thương một Tôn cấp, nếu như không thể chém giết đối phương, vậy quá tiện nghi cho chúng rồi.
- Lão đầu tử, tha thứ cho ta không nghe lời ngài phân phó. Ta chỉ muốn chém giết một Tôn cấp, chém giết xong rồi, ta nhất định nhanh chóng trở lại đế quốc.
Chỉ khi chém giết được Tôn cấp, mới có thể khiến Kim Ưng Tông cảm giác đau xót thực sự.
...