Chương 1148: Người mặt sẹo mặc hắc bào


...


- Nghệ Phong! Ngươi thật sự không phát hiện được bất kỳ cái gì sao?

Nam tử Vương Tọa hết sức khó hiểu. Sau khi Nghệ Phong thăm dò lần trước, không có chút lo lắng, dẫn Trữ Huyên đi du sơn ngoạn thủy. Rảnh rỗi thì chế luyện một ít đan dược. Nghệ Phong cướp được khá nhiều nạp ninh giới của các Nhiếp Hồn Sư kia, trong đó không thiếu dược liệu. Trước bổ sung cho lượng đan dược đã tiêu hao. Đương nhiên, Nghệ Phong chế luyện đan dược thành thạo và mau lẹ, khiến nam tử Vương Tọa nhìn thấy liền kinh ngạc không thôi. Trình độ y sư của Nghệ Phong, hiển nhiên nằm ngoài dự kiến của hắn.

Nghe nam tử Vương Tọa hỏi, Nghệ Phong mỉm cười:

- Có người theo dõi hay không không quan trọng.

Nghe thấy những lời này, nam tử Vương Tọa hết sức nghi hoặc. Dụ hoặc của Phệ Châu không nhỏ. Nếu thực sự có người theo dõi, mười phần là đối địch. Tuy rằng không rõ vì sao tới bây giờ đối phương còn chưa lộ diện, nhưng ngươi không thể thư giãn như vậy chứ.

Thấy nam tử Vương Tọa vẫn lo lắng không thôi, Nghệ Phong mỉm cười nói:

- Tiền bối. Ngài yên tâm đi. Nguy hiểm tới tính mạng thật ra bằng không. Bất quá ta chịu một ít tội là chuyện hiển nhiên. Đối với ngài không có uy hiếp gì.

Nam tử Vương Tọa càng thêm nghi hoặc. Bất quá thấy bộ dạng Nghệ Phong tràn đầy tự tin như vậy, hắn không nói gì thêm.

- Trữ Huyên, nàng tới thành trì phía trước chờ ta.

Nghệ Phong hít một hơi thật sâu. Du sơn ngoạn thủy đã một hai ngày, nói vậy người theo dõi kia đã không kiên nhẫn được nữa. Chỉ sợ lần này hắn chịu tội không phải ít. Mà thân phận của Trữ Huyên có chút đặc biệt. Chỗ này sợ là rất phức tạp. Với thủ đoạn của người kia, ngay cả Nghệ Phong cũng không lường trước được.

- Hả?

Trữ Huyên không hiểu hỏi.

Nghệ Phong nhìn Trữ Huyên mỉm cười, gật đầu nói với nàng:

- Không có việc gì đâu. Bị một người quen theo dõi. Nàng ở tại chỗ này không thích hợp.

Trữ Huyên nghe Nghệ Phong nói vậy, nghiêm túc thoáng nhìn về phía Nghệ Phong, thấy vẻ mặt Nghệ Phong không phải đang giả vờ, rốt cục nàng gật đầu:

- Vậy ngươi cẩn thận một chút.

Nghệ Phong gật đầu:

- Chờ ta!

Nhìn Trữ Huyên lắc mình thân ảnh bay như tên bắn rời đi, ánh mắt Nghệ Phong tập trung ở phía trên thân hình uyển chuyển của Trữ Huyên, mãi cho đến khi nàng biến mất. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Khi nam tử Vương Tọa đang nghi hoặc, Nghệ Phong ôm sau gáy, trực tiếp nằm trên mặt đất, tùy ý nói:

- Tim bản thiếu gia không tốt lắm, vẫn bị người theo dõi dọa tới mức tim đập mạnh quá mức.

Nghe thấy những lời này, nam tử Vương Tọa suýt nữa thì chửi mẹá nó. Thầm nghĩ ngươi bị dọa tới mức tim đật liên hồi sao? Trên đường đi ngươi đi thư nhàn tới mức nào, không hề có chút lo lắng. Tiểu tử này, hoá ra nói dối có bài bản như vậy sao?

Ban đầu còn tưởng rằng Nghệ Phong nói những lời này sẽ có người xuất hiện. Nhưng Nghệ Phong đã nói xong, vẫn không ai xuất hiện.

- Không có tâm tình chơi đùa sao? Nếu vẫn không xuất hiện ta có thể đi. Đến lúc đó nàng muốn khi dễ ta cũng không khi dễ được.

Nghệ Phong rất nghiêm túc nói. Hắn biết đối phương nhất định có thể nghe được.

Nhưng Nghệ Phong nói những lời này xong, vẫn không ai xuất hiện. Điều này khiến trong lòng nam tử Vương Tọa phỉ báng không thôi. Người ta chơi với ngươi lâu như vậy? Sao có thể chỉ vì một câu nói của ngươi mà đi ra.

- Vậy bản thiếu gia đi!

Thấy đối phương còn không ra, Nghệ Phong không muốn tiếp tục chơi với đối phương, hừ một tiếng chuẩn bị rời khỏi.

Quả nhiên, ở Nghệ Phong nói những lời này, rốt cục đã có động tĩnh.

- Còn muốn chạy? Để Phệ Châu lại, ta cho ngươi đi!

Nói xong, một người mặc hắc bào xuất hiện trong tầm mắt Nghệ Phong. Trên mặt có một vết sẹo dài. Nghệ Phong nhìn người mặc hắc bào này, trong lòng sửng sốt, hết sức kinh ngạc nói:

- Sao lại là ngươi? Không có khả năng!

Người mặc hắc bào nghe Nghệ Phong những lời này, hết sức nghi hoặc, nhưng không nghĩ nhiều, hắn hừ một tiếng nói:

- Tiểu tử, giao Phệ Châu ra đây, ta để ngươi rời khỏi.

Hắn vừa nói dứt lời, một cỗ uy áp dâng trào đặt ở trên người Nghệ Phong, khí thế sắc bén, thực sự có ý muốn động thủ giết người.

Tất nhiên Nam tử Vương Tọa có thể cảm giác được sát ý này, hắn có chút hoảng sợ nói:

- Không phải ngươi nói, không có nguy hiểm sao?

Nghệ Phong nhìn người mặc hắc bào này, trong lòng cũng hết sức khó hiểu. Theo lý thuyết người xuất hiện không phải là hắn. Lần trước hắn thi triển mưu kế điều tra ra người kia. Sao có thể trở thành người mặc hắc bào này?

- Ngươi làm thế nào tìm được ta?

Nghệ Phong tin tưởng vào phán đoán của mình, nhìn người mặc hắc bào hỏi.

Người mặc hắc bào nghe Nghệ Phong nói những lời này, tức giận trong lòng nổi lên như bão táp. Khi còn ở trong thành trì không được bất kỳ lợi ích nào. Hơn nữa còn chịu chút thiệt thòi mới qua được đại trận.

Càng muốn mạng chính là, để mở được cửa thành, đám người bọn họ đã tốn vô số tinh lực và thời gian. Bất kỳ ai trong số bọn họ cũng ngờ được, trên tường thành bình thường kia lại có một ảo cảnh. Nếu không phải sau khi bị ép tới mức không còn cách nào, phải nghiêm túc tìm kiếm từng chỗ một, cuối cùng một Nhiếp Hồn Sư thất tinh cao cấp mới tìm ra. Nếu không sợ bọn họ không biết bọn họ còn phải bị nhốt bao lâu nữa.

Nhưng cho dù như thế, thời gian hắn bị nhốt cũng không ngắn.

Bị nhốt nhiều ngày như vậy, ban đầu còn tưởng rằng rốt cuộc sẽ không tìm được đối phương. Nhưng thật sự không ngờ được lại phát hiện một ít tình trạng khác lạ. Lúc này hắn mới một đường đuổi theo. Thật sự không ngờ được đã đuổi kịp.

- Về sau khi chạy trốn, nhớ xử lý dấu vết phía sau sạch sẽ một chút.

Người mặt sẹo mặc hắc bào nói.

Một câu này, khiến nam tử Vương Tọa hết sức nghi hoặc. Lúc trước bọn họ sợ lưu lại dấu vết, cho nên trên đường đi dùng hết khả năng để lăng không. Rất ít có khả năng lưu lại manh mối cho bọn họ đi theo. Hiện tại người mặt sẹo mặc hắc bào này nói vậy là có ý gì?

- Nghệ Phong, chúng ta có lưu lại dấu vết hay không?

Nam tử Vương Tọa rất nghi hoặc hỏi.

Nghệ Phong lắc đầu. Bất quá hắn thầm nghĩ đã hiểu được nguyên nhân của chuyện này. Hắn nghĩ dấu vết này không phải là do bọn họ lưu lại.

- Tiểu tử! Giao Phệ Châu ra, ta sẽ để cho ngươi rời khỏi.

Trong mắt người mặc hắc bào đầy vẻ tham lam. Nhớ tới Phệ Châu, trong mắt hắn có lửa nóng.

Nghệ Phong không nói gì, mà nam tử Vương Tọa lại lo lắng không thôi:

- Lão gia hỏa này có trình độ Nhiếp Hồn Sư bát tinh, tuy rằng vừa bước vào không lâu, nhưng dù sao vẫn là cường giả Quân cấp. Ngươi và ta không phải là đối thủ của hắn.

Nghe thấy những lời này, Nghệ Phong gật đầu.

Nam tử Vương Tọa thấy bộ dạng Nghệ Phong vẫn không chút lo lắng, trong lòng hắn có chút bất mãn. Nếu không phải mấy ngày nay Nghệ Phong du sơn ngoạn thủy, không lo lắng, nói không chừng đã thoát khỏi.

Nhưng hiện tại cho dù lo lắng, lại không biết làm thế nào.

Đương nhiên, nam tử Vương Tọa biết tung Phệ Châu ra là có thể an toàn rời khỏi. Nhưng hắn là cường giả viễn cổ, nếu đối mặt một Nhiếp Hồn Sư bát tinh đã nhận thua, hắn còn mặt mũi nào.

- Thế nào?

Người mặc hắc bào với thái độ cao cao tại thường nhìn Nghệ Phong

- Nếu ta không đáp ứng thì sao?

Nghệ Phong mỉm cười. Không thể không nói rằng, hắn có chút lo lắng về người mặc hắc bào.

- Không đáp ứng! Vậy đi chết đi!

Người mặc hắc bào âm trầm nói. Một Tôn cấp, lại dám khiêu khích uy áp của hắn.


...