...
Xa cách đã lâu giờ gặp lại, tất cả mọi người đều không kìm nén được cảm xúc của mình. Bất kể là đám người Tần Y hay Điệp Vận Du, đều thể hiện tình cảm một cách hung mãnh dị thường. Cứ như vậy, Nghệ Phong quấn quýt không rời bên cạnh chúng nữ tại Tội Ác Chi Thành.
Có mấy nữ nhân bồi tiếp, Nghệ Phong vui sướng đến quên trời quên đất. Mà tin tức Nghệ Phong trở về cũng từ trung tâm Huyết Sắc Thiên Đường lan truyền khắp toàn bộ đại lục. Trữ Huyên nghe được tin này cũng từ tông môn tìm tới.
Sự xuất hiện của Trữ Huyên khiến Tần Y hồ nghi nhìn Nghệ Phong, rất giận dữ với hắn nhưng đồng thời cũng vô cùng bất đắc dĩ.
Nhìn thái độ ngượng ngùng e lệ của Trữ Huyên, đối với nữ nhân trang nhã khuynh quốc khuynh thành này, Nghệ Phong nhớ nhung đến cực điểm. Hắn cũng không muốn che giấu quan hệ với nàng, vì vậy thản nhiên thân mật cùng nàng ngay trước mặt đám người Tần Y.
Mặc dù Trữ Huyên có chút ngượng ngùng nhưng không cự tuyệt.
Một ngày một đêm trôi qua, Nghệ Phong vốn là muốn bớt chút thời gian đi trước gặp hai người Băng Ngưng và Bạch Hàn Tuyết, chỉ là tin tức hắn trở về đã truyền đi khắp nơi, hắn thật sự không có thời gian. Ngoại trừ hai nàng, cũng có không ít võ giả tìm đến Tội Ác Chi Thành, tỷ như đám người Đoạn Vũ, Tiêu Thiên… Đối với những võ giả không đánh không quen năm đó, Nghệ Phong đương nhiên không thể không gặp.
Đám người Tiêu Thiên đối với việc Nghệ Phong đạt được Thánh Gia quả thực than thở không thôi. Trước đây đẳng cấp Nghệ Phong còn kém bọn họ một bậc, thế nhưng thật không ngờ mới chỉ xa cách vài năm, Nghệ Phong đã bỏ bọn họ lại phía sau rất xa.
Thanh Cấp! Đây là cấp bậc chỉ cần nghĩ tới cũng đủ khiến người ta nhiệt huyết dâng trào. Tuy rằng bọn họ đều đã đạt đến Quân Cấp, nhưng nếu muốn tiến vào Thánh Cấp, cũng không biết kiếp này có thể làm được hay không?
Nghệ Phong đang ở Tội Ác Chi Thành chàng chàng thiếp thiếp với mấy nữ nhân xinh đẹp, nhưng toàn bộ đại lục lại bởi vì sự xuất hiện của hắn mà trở nên náo động. Liễu Nhiên hiểu rõ đồ đệ. Năm đó Nghệ Phong dùng phong thái mạnh mẽ một lần nữa trở về đại lục, hơn nữa đã nhất cử đạt được trình độ Thánh Cấp.
Trong cảm nhận của những võ giả kia, thực lực của Nghệ Phong là sâu không thể lường. Kể cả là tự bạo của A Thánh cũng không hề khiến hắn thương tổn một mảy may.
Việc tranh đấu với thế lực Thánh Tông lúc này phải một lần nữa suy tính. Tuy rằng thực lực của Nghệ Phong không phải cực mạnh, nhưng mọi người cố kỵ đối với Nghệ Phong còn mạnh hơn mấy đại lão này một bậc. Cái này cũng không bởi nguyên nhân gì khác ngoài chuyện Nghệ Phong căn bản xuất chiêu hoàn toàn không dựa theo lẽ thường. Càng quan trọng hơn là, mạng người trong mắt hắn không hơn gì cỏ rác. Chọc tới hắn, sẽ luôn luôn được giải quyết bằng chuyện giết chóc.
Võ giả cấp bậc lão đại còn có thể băn khoăn mình có nên xuất thủ hay không, nhưng hai sư đồ Liễu Nhiên và Nghệ Phong hoàn toàn là liều lĩnh.
Đối phó với Liễu Nhiên, trong lòng bọn họ còn không cảm thấy nặng nề. Dù sao, bởi vì chuyện của Ngạo Tuyết, Thánh Thành cũng không có quá nhiều người nguyện ý trợ giúp hắn. Nhưng Nghệ Phong lại khác. Tiểu tử này không làm chuyện gì đến mức khiến Thánh Tông không thể chấp nhận được.
Với thân phận của Nghệ Phong, khi đạt được Thánh Cấp, chuyển sang võ giả Thánh Thành, cũng sẽ có quyền lợi này.
Không thể nghi ngờ, so với Liễu Nhiên, Nghệ Phong lúc này càng có tính uy hiếp nhiều hơn.
Một vài thế lực chống đối với Thánh Tông, cũng bởi vậy mà tụ tập cùng một chỗ bàn bạc.
Đương nhiên, Nghệ Phong cũng không biết chuyện này. Hắn vẫn đang sống trong một căn nhà nhỏ tại Tội Ác Chi Thành.
- Tiêu Dao ca ca!
Linh Nhi vẫn bế quan tại Nhã Tông, sau khi biết Nghệ Phong đã đến Tội Ác Chi Thành liền lập tức trở về. Nhìn Nghệ Phong có chút thân thuộc lại có chút xa lạ trước mặt, nàng không chút nghĩ ngợi lao thẳng vào trong lòng hắn.
Nghệ Phong đưa tay ôm chặt lấy Linh Nhi. Rời đi bốn năm năm, tiểu cô nương năm nào nay cũng trổ mã duyên dáng yêu kiều. Mười bốn mười lăm tuổi, tuy rằng không có phong vận mê hoặc của nữ nhân, nhưng trên khuôn mặt nhỏ bé đã lộ ra dáng vẻ mị hoặc điên đảo chúng sinh trong tương lai.
Tuy rằng còn chưa trưởng thành, nhưng chỉ cần thoáng nhìn như vậy, Nghệ Phong vẫn có thể thấy được trên người nàng có vẻ đẹp thanh nhã của Trữ Huyên, mị hoặc của Điệp Vận Du, xinh đẹp của Tử Âm và vẻ tôn quý của Tần Y.
Nghệ Phong ôm thiếu nữ đã sắp trưởng thành, nhẹ nhàng búng búng lên mũi Linh nhi, nói:
- Đã lớn như vậy rồi còn quấn quýt lấy ta, muội cũng không xấu hổ sao?
Linh nhi cười hi hi nói:
- Để Tiêu Dao ca ca chiếm chút tiện nghi, ca ca còn nhiều lời vô ích như vậy!
Nghệ Phong kinh ngạc, thầm nghĩ miệng lưỡi của Linh nhi cũng thật sắc bén.
- Muội là một tiểu hài tử xấu xa, ta cũng không có hứng thú chiếm tiện nghi của muội.
Nghệ Phong cười mắng một tiếng, muốn buông Linh nhi đang quấn trên người hắn ra, nhưng Linh nhi lại vòng tay ôm cổ hắn, không muốn buông.
Nghệ Phong bất đắc dĩ, chỉ có thể ôm Linh nhi. Từ trên người Linh nhi truyền đến hơi thở thiếu nữ khiến Nghệ Phong có chút mất tự nhiên. Nàng đã không còn là tiểu cô nương như trước đây nữa.
Tần Y ở một bên thấy Linh nhi cứ ôm Nghệ Phong không chịu buông, vừa cười vừa nói:
- Linh nhi, đừng quấn quýt lấy Tiêu Dao ca ca của muội nữa. Đã lớn như vậy còn, còn trẻ con như thế!
Linh nhi cười hi hi nói:
- Muội cứ thích kề cận Tiêu Dao ca ca. Tần Y tỷ không phải nói Tiêu Dao ca ca háo sắc sao? Muội xem hắn có thể chịu được bao lâu.
Nghệ Phong nghe những lời này, trong lòng lại càng hoảng sợ, nhìn Linh nhi rất nghiêm túc nói:
- Muội không tiếp xúc với Thi Đại Nhi đó chứ?
- Ca ca nói Đại Nhi tỷ tỷ a? Đại Nhi tỷ tỷ rất tốt mà!
Trong lòng Nghệ Phong thầm giật mình. Xong! Linh nhi ở cùng một chỗ với Đại Nhi, xem ra nàng đã triệt để bị làm hỏng rồi.
- Chuyện này, Linh nhi, dù sao ta cảm thấy, muội nên tránh xa Đại Nhi tỷ tỷ một chút. Ở quá gần nàng, rất nguy hiểm.
Nghệ Phong nghiêm trang nói.
Linh nhi cười hi hi không ngừng, lúc này mới buông cánh tay đang ôm Nghệ Phong xuống, rời khỏi người Nghệ Phong khiến hắn thở phào một tiếng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Khó mà làm được! Muội còn chưa học đủ mấy thứ từ Đại Nhi tỷ tỷ.
Linh nhi rất nghiêm túc nói, khiến trán Nghệ Phong không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Tần Y thấy thần sắc Nghệ Phong, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười, không khỏi nhớ tới lúc trước Thi Đại Nhi đến đây ám sát mình. Nghĩ đến nữ hài như tinh linh kia, Tần Y cũng cực kỳ yêu thích, đồng thời hiển nhiên cũng cảm thấy vô cùng đau đầu. Tính ghen của nàng cũng không yếu. Nghĩ vậy, Tần Y đối với Nghệ Phong cũng có chút bất đắc dĩ. Bại hoại này mấy năm nay tựa hồ không làm gì khác, chỉ toàn là lừa gạt nữ nhân.
- Được rồi, Linh nhi, muội mang theo Kỳ nhi ra ngoài đi. Ta và Tiêu Dao ca ca của muội còn có việc cần nói.
Tần Y quay sang Linh nhi cười nói.
Linh nhi đối với Tần Y thực sự là nói gì nghe nấy, đón lấy kỳ nhi từ trong tay Tần Y, bước ra khỏi phòng. Khi đi tới cửa, nàng đột nhiên quay đầu lại nói với Nghệ Phong:
- Tiêu Dao ca ca, chờ mấy năm nữa Linh nhi lớn thêm, sẽ gả cho ca ca nha!
Câu nói cuối cùng này khiến Nghệ Phong không chịu đựng nổi, phụt một tiếng, té lăn trên mặt đất, sau lưng cũng đầm đìa mồ hôi lạnh. Lời này nếu để Tử Âm nghe được, còn không bắt hắn mang đi thiến sao?
- Hi hi…
Linh nhi tựa hồ rất thỏa mãn với phản ứng của Nghệ Phong, mang theo một chuỗi cười lanh lảnh như chuông gió rời đi. Trong lòng Nghệ Phong chợt nảy sinh ý nghĩ ác độc, sau này nhất định phải ngăn cản không cho Linh nhi gặp gỡ Thi Đại Nhi.
Tần Y thấy Nghệ Phong như vậy cũng mím môi cười nói:
- Đáng đời!
Nghệ Phong rất ủy khuất nhìn Tần Y nói:
- Sớm biết Linh nhi sẽ biến thành như vậy, trước kia ta đích thân mang nàng theo rồi, cũng không đến nỗi để nàng biến thành ma nữ như hiện tại.
Tần Y khẽ gắt một tiếng, thầm nghĩ ngươi mang theo, còn không biết nàng biến thành cái dạng gì nữa.
...