...
Khi Nghệ Phong đến Thánh Thành, tình cảnh trước mắt khiến hắn cảm giác hết hồn. Bên trong cung điện, Yêu Hậu nhìn thoáng qua Thi Đại Nhi vẫn đang ôm lấy cánh tay Nghệ Phong, trong mắt lộ ra dáng tươi cười đầy ẩn ý. Mà dáng vẻ tươi cười này Nghệ Phong đã từng chứng kiến rất nhiều lần. Trước đây mỗi lần như vậy, hắn đều phải chịu một loại cực hình hành hạ cực lớn. Tuy rằng hiện tại thực lực của hắn đã vượt qua Yêu Hậu, nhưng sự sợ hãi của hắn đối với nàng cũng không bởi vì thực lực tăng lên mà giảm bớt đi chút nào.
Mà khiến Nghệ Phong hết hồn chính là, ngoài nữ nhân xinh đẹp khiến bất luận nam nhân này cũng mong muốn chinh phục này ra, bên cạnh nàng còn có một nữ nhân khác đang dùng ánh mắt như cười như không nhìn hắn.
Nghệ Phong nhìn nữ tử xinh đẹp này, không cần nghĩ cũng biết nàng là ai, liền vội vã khom người hành lễ với nàng:
- Vãn bối ra mắt Hiên tiền bối!
Hiên Huyên cân nhắc nhìn Nghệ Phong, cười nói:
- Ngươi lừa gạt sư chất nữ, có cảm giác tội lỗi hay không?
Xuyên thành vị hoàng đế 'cong vòng', thụ 1 lòng muốn bảo vệ chàng hoàng tử lưu lạc để đổi lại cái kết lâm ly bi đát!
Tôi có mắt âm dương
Trong khốn cảnh tìm thấy hi vọng, đây là hành trình từ Thợ săn yếu nhất thành Thợ săn mạnh nhất hạng S!
Quái nữ hiện đại vô tình xuyên không vào vòng tay Đế vương, cố tình giả sen trắng yếu đuối nhưng bị bắt hiện 'nguyên hình'
Nghệ Phong nghe câu đó suýt chút nữa té ngã xuống đất, trán đổ mồ hôi lạnh. Mà Yêu Hậu và Thi Đại Nhi ở bên cạnh lại cười hi hi, dáng vẻ có chút hả hê.
Nghệ Phong ủy khuất nhìn ba nữ nhân trong cung điện, thầm nghĩ quá khi dễ người, không phải vì hắn quá thiện lượng sao! Sao mọi người đều khi dễ hắn, không có chút lương tâm nào! Người khác nói mình là ma đầu, Thánh Âm Tông mới là hang ổ của ma đầu. Toàn thể các nàng đều la ma đầu!
- Tiền bối nói đùa, vãn bối là nam nhân truyền thống, sao có thể làm chuyện gì tội ác được.
Nghệ Phong kiên định nói. Chỉ bất quá, khi tiếp xúc với ánh mắt như cười như không của Yêu Hậu, ngữ khí của hắn trở nên hết sức yếu ớt. Trong đầu Nghệ Phong không khỏi nhớ tới thân thể tuyệt mỹ của Yêu Hậu, cùng với xúc cảm ấm áp của đôi môi mềm mại.
- Phải không? Có muốn ta nói ra những chuyện tà ác ngươi đã làm hay không?
Quả nhiên Yêu Hậu lên tiếng, khiến Nghệ Phong chột dạ vội lảng tránh ánh mắt của nàng.
- Chuyện này, vấn đề này rất nghiêm túc, để sau thảo luận đi!
Nghệ Phong lau mồ hôi trán, lập tức nói sang chuyện khác:
- Tiền bối, ngài biết sư phụ ta ở đâu không?
Hiên Huyên nhìn Nghệ Phong cười nói:
- Gọi ta là Huyên di được rồi!
Nghệ Phong đương nhiên biết ý tứ trong lời nói của Hiên Huyên, cũng gật đầu đồng ý. Tuy rằng không biết lão đầu tử cảm nhận về Hiên Huyên thế nào, nhưng có một nữ tử như vậy làm sư nương của mình, Nghệ Phong cũng cảm thấy vô cùng cao hứng.
Bất kể là dung mạo hay những việc Hiên Huyên đã làm vì lão đầu tử, Nghệ Phong đều cực kỳ có hảo cảm với nàng.
- Sư phụ ngươi cũng thật biết hưởng thụ. Phỏng chừng không ai có thể ngờ được, hắn đang ở chỗ Quái lão đầu.
Hiên Huyên hừ một tiếng.
- Cái gì? Người ở đế đô?
Nghệ Phong sửng sốt nhìn Hiên Huyên hỏi:
- Huyên di không nói đùa chứ? Lão đầu tử trốn ở đế đô hưởng thụ?
Hiên Huyên gật đầu nói:
- Ngay trong Học viện Trạm Lam. Quái lão đầu vốn thích ăn uống, đang chiêu đãi hắn, lại có mỹ nhân ở bên. Hắn vui đến quên cả trời đất rồi!
Nghệ Phong đương nhiên nghe được oán niệm trong lời nói của Hiên Huyên, trong lòng cũng cười khổ không thôi, thầm nghĩ lá gan lão đầu tử cũng thật là lớn, lại dám ở Học viện Trạm Lam. Mà Quái lão đầu cũng thật lớn gan, dám che giấu lão đầu tử.
- Ý của Huyên di là?
Nghệ Phong quay lại hỏi Hiên Huyên.
- Không cần phải lo cho hắn. Cứ để hắn chết rồi tính!
Hiên Huyên không chút nghĩ ngợi nói.
Đối với lời nói của Hiên Huyên, Nghệ Phong chỉ cười cười:
- Vậy cứ như lời Huyên di nói đi! Đợi người chết rồi tính. Ta cũng không đơn giản mặc kệ lão. Lão gia hỏa kia bày đặt không để ý tuyệt đại giai nhân như Huyên di, phong hoa tuyết nguyệt với nữ nhân khác, thật đáng đời!
Hiên Huyên nghe Nghệ Phong nói, mặt hơi đỏ ứng lên, khẽ găt một tiếng nói:
- Thân phận của ngươi tại Thánh Thành không bình thường, Ngươi định làm thế nào?
Nghệ Phong nhún nhún vai bói:
- Nếu lão đầu tử hưởng thụ, vậy cứ để cho lão hưởng thụ đi, ta cũng không muốn quản. Dù sao trong khoảng thời gian ngắn cũng không có ai nghĩ đến lão đầu tử đang ở Học viện Trạm Lam.
- Điều đó cũng chưa hẳn. Ngươi không nên xem thường năng lực của Tiên Cảnh. Lần trước nếu không phải ta xuất thủ ngăn cản Tiên Cảnh một chút, có lẽ Liễu Nhiên đã sớm bị tìm ra rồi.
Hiên Huyên nói.
Nghệ Phong thấy trên mặt Hiên Huyên lộ vẻ lo lắng, cười ha ha nói:
- Huyên di yên tâm đi! Qua vài ngày nữa ta sẽ đi đế đô một chuyến.
- Vậy thì tốt rồi! Để Lam Hinh đi cùng ngươi đi. Đại Nhi còn chưa đạt đến Thánh Cấp, với thân phận Tông chủ Thánh Âm Tông, thực lực như vậy căn bản không thể đối mặt với thế cục hiện tại của đại lục.
Nghệ Phong nhìn thoáng qua Yêu Hậu, vừa định cự tuyệt, tuy nhiên thấy ánh mắt của Yêu Hậu, hắn đành vội vã dùng sức gật đầu:
- Vậy cứ theo sắp xếp của Huyên di!
Nghệ Phong nhìn lướt qua Yêu Hậu, quả thực rất ngạc nhiên thấy nàng đạt được Thánh Cấp. Tuy nói trên đại lục lúc này võ giả tấn cấp nhanh hơn so với trước đây, nhưng Thánh Cấp dù sao cũng không phải dễ đột phá như vậy. Yêu Hậu có thể đạt đến Thánh Cấp đủ để chứng minh thiên phú của nàng cũng không tệ.
- Hi hi, Nghệ Phong tiểu đệ đệ! Nghe nói Tà Tông ngươi có một loại truyền thừa dành riêng cho Tà Đế tiến vào Thánh Cấp như ngươi sử dụng. Ngươi đưa tỷ tỷ vào truyền thừa một lần a! Ta sẽ đáp ứng bất kỳ điều kiện gì của ngươi. Nhớ kỹ, bất cứ điều kiện gì!
Yêu Hậu cười hi hi nhìn Nghệ Phong, nói ra đề nghị khiến huyết khí của hắn sôi lên sùng sục.
Nghệ Phong liếc mắt nhìn Thi Đại Nhi và Hiên Huyên một chút, hai người tựa hồ không thèm quan tâm đến giọng điệu lớn mật của Lam Hinh. Điều này khiến Nghệ Phong không khỏi cảm thán, có kỳ sư tất có kỳ đồ a!
- Bất cứ điều kiện gì nha!
Những lời này một lần nữa truyền đến bên tai Nghệ Phong, khiến hắn kìm lòng không được để dư quang trong khóe mắt quét về phía Yêu Hậu. Vẻ đẹp của Yêu Hậu thực sự khiến nam nhân hưng phấn không thôi, thực sự rất muốn lập tức đáp ứng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Nhưng Nghệ Phong biết, nếu hắn thực sự đáp ứng, e là Triệu lão sẽ tát một phát chết hắn. Cấm địa của Tà Tông, truyền thừa Tà Đế của Tà Tông, sao có thể để một ngoại nhân tiến vào.
Nghệ Phong cỗ gắng đè nén trái tim đang đập loạn, nghiêm trang nhìn Lam Hinh nói:
- Nàng phải biết rằng, từ nhỏ tới giờ, ta chưa bao giờ bị dụ hoặc bởi những viên đạn bọc đường như vậy!
Khi Nghệ Phong nói xong câu đó, trời mới biết trong lòng hắn không muốn cỡ nào.
Yêu Hậu thấy Nghệ Phong cự tuyệt, cũng không hề có chút giận dữ, vẻ mặt thất vọng nhìn hắn nói:
- Khụ, ngươi đã không muốn, vậy quên đi!
Đáy lòng Nghệ Phong thầm hô to, ta đồng ý, ta vô cùng đồng ý, một trăm phần trăm đồng ý. Nhưng muốn vậy cũng cần phải được tiền bối Tà Tông đồng ý giao dịch này a! Một mình hắn đồng ý có tính là cái rắm.
Thi Đại Nhi đứng bên cạnh cười hì hì, đột nhiên cúi người nói bên tai Nghệ Phong:
- Phong ca ca, sư phụ ta đẹp không?
- Đẹp!
- Vậy nghĩa là muốn?
- Muốn… A! Không muốn!
Nghệ Phong nhanh chóng lắc đầu.
Thi Đại Nhi bĩu môi nói:
- Nam nhân không có tiền đồ. Ca ca rõ ràng muốn lại không dám nói.
- Ta bảo đảm, ta tuyệt đối không muốn!
Nghệ Phong kiên định lập trường của mình. Hắn không chút nghi ngờ, nếu hắn cứ nói theo lời nói của Thi Đại Nhi, rất nhanh sẽ bị ba nữ nhân này phân thây.
- Quên đi! Vốn ta muốn cùng sư phụ cùng chung một chồng, chỉ là, ca ca đã không muốn, vậy quên đi!
Thi Đại Nhi làm ra vẻ tiếc hận nói.
Nghệ Phong biết thủ đoạn của Thi Đại Nhi, cũng sẽ không bởi vì những lời này của nàng mà thay đổi. Nếu như thực sự tin lời nàng, hắn chính là tên đại ngốc rồi.
...