...
Khí thế của hắn tăng vọt khiến ánh mắt Nghệ Phong ngưng trọng hẳn lên, đấu khí trong cơ thể vận chuyển nhanh hơn, giống như dòng nước ngưng tụ xung quanh quyền của Nghệ Phong. Nghệ Phong đứng thẳng tại chỗ, căn bản không có chút ý tứ né tránh, đấu khí lóe lên chứng minh Nghệ Phong muốn dùng cứng đối cứng với đối phương.
Mọi người nhận thấy điểm này, cả đám đều ngạc nhiên nhìn Nghệ Phong, không một ai tin tưởng thân thể đơn bạc của hắn có thể đỡ được lực lượng kinh khủng của Thổ Hổ. Cả đám người đều nín thở, không ai ôm hy vọng quá lớn vào Nghệ Phong. Bọn họ thực sự khó có thể tin được thân thể của người trẻ tuổi trước mặt có thể chống đối được lực lượng của cường giả cửu giai.
Thổ Hổ thấy Nghệ Phong không hề né tránh, trong lòng vô cùng vui mừng, đồng thời trên mặt cũng hiện lên vẻ tươi cười dữ tợn. Trong con ngươi cực nhỏ toát ra sát ý nghiêm nghị, hắn vô cùng tự tin một quyền này của mình đánh vào người Nghệ Phong nhất định có thể khiến hắn bị thương nặng!
Hai người đều tung ra nắm đấm có khí thế lớn lao, dưới bước tiến của cả hai càng ngày càng gần, tiếng quyền xé gió khiến hai mắt của tất cả mọi người trừng lớn, chăm chú nhìn vào màn va chạm trước mặt này.
Không khí bị thiêu đốt trở nên nóng rực, có chút gợn sóng, phảng phất như làn nước rung rinh, hư không theo quỹ tích di động của nắm tay cũng trở nên vặn vẹo.
- Bịch...
Không có một chút đẹp đẽ, không có một chút lo lăng, hai nắm tay của hai người gắt gao cứng đối cứng với nhau. Không khí xung quanh trong nháy mắt bị năng lượng cường đại phát ra thiêu đốt nóng rực không gì sánh được. Vô số đạo kình khí va chạm với nhau bắn ra ngoài, kình khí cường đại bắn về phía xa xa. khiến người vây xem đều vội vàng rút lui, cố gắng né tránh kình khí cường đại này.
Hai nắm đấm của hai người đối chọi với nhau, đều không tốt đẹp, sắc mặt cả hai tái nhợt bay ngược lại. Mỗi một lần lùi về phía sau, những tảng đá nằm trên mặt đất cản trở liền nát bấy trong nháy mắt. Mọi người thấy vậy đều hít sâu một ngụm khí lạnh.
Không biết hai người lui về sau bao nhiêu bước, phá hủy bao nhiêu tảng đá, khó khăn lắm mới ổn định được thân thể lại, khóe miệng cả hai đều trào ra một tia máu. Nguồn truyện: Truyện FULL
Một chiêu ngạnh kháng ngang nhau này khiến mọi người ngạc nhiên đứng sững tại chỗ. Ánh mắt nhìn Nghệ Phong càng trở nên cổ quái: trời ạ! Hắn thực sự có thể đối kháng với cửu giai Sư Cấp, lẽ nào hắn cũng đã đạt tới cửu giai rồi? Điều này sao có thể? Hắn được bao nhiêu tuổi a!
Mọi người biết rõ sau trận chiến này, thanh danh của thiếu niên trước mặt sẽ truyền khắp thành Khủng Cụ. Trong số người bọn họ ngưỡng vọng sẽ tăng thêm một thiếu niên!
- Hắn lại có thể đạt tới cửu giai?
Trần Ny Đan không nhịn được thất thần. Ánh mắt nhìn Nghệ Phong trở nên trợn tròn.
Nữ tử che mặt ở bên cạnh nàng lắc đầu nói:
- Hắn hẳn không đạt tới Sư Cấp, chỉ là công pháp của hắn có chút đặc thù. Hẳn là vượt qua công pháp Nhật giai, thế nhưng hiển nhiên vẫn kém công pháp Địa Giai!
Ánh mắt của nữ tử che mặt rất độc, nàng nhìn Nghệ Phong nói nhàn nhạt, một câu liền vạch ra bí mật của Nghệ Phong!
Trần Ny Đan ngẩn người, lập tức quay lại nữ tử che mặt nói:
- Ngu tỷ tỷ! Vậy tỷ có phải là đối thủ của hắn không?
Nữ tử che mặt lắc đầu nói:
- Tuy rằng thực lực của ta mạnh hơn so với hắn, thế nhưng ta không thiện về chiến đấu. Nếu như thực sự đánh nhau thì tỷ lệ ta bại là rất cao! Tốc độ của hắn quá nhanh, ta không thể đón đỡ được, đặc biệt là tốc độ thuấn di để giết người vừa rồi!
Trần Ny Đan nhìn lướt qua nữ tử che mặt. cười khanh khách nói:
- Thế mạnh của Ngu tỷ tỷ là đánh đàn. Trình độ đánh đàn của hắn làm sao có thể so được với tỷ, huống chi tiếng đàn của Ngu tỷ tỷ còn có thể công kích. Chắc chắn hắn không thể nào đỡ được!
Một câu nói của Trần Ny Đan cũng không giúp được cho nữ tử che mặt vui vẻ thêm chút nào, nàng nhàn nhạt nói rằng:
- Ta đã từng thua cầm kỹ một người!
Trần Ny Đan sửng sốt, phảng phất như không kịp phản ứng lại. Nàng không biết còn có ai có thể chiến thắng được cầm kỹ của Ngu tỷ tỷ! Ngu tỷ tỷ được xưng là nhạc công cấp bậc đại Tông Sư của đại lục, đó là độc nhất vô nhị, là tồn tại đỉnh phong!
Chỉ là khi Trần Ny Đan thấy ánh mắt thâm thúy của Ngu Phi thì nàng thức thời không hề hỏi thêm. Khi ánh mắt của nàng chuyển tới sân lần thứ hai, một màn quỷ dị vừa mới xuất hiện giữa sân, nắm tay của Thổ Hổ đánh vào hư không, mà thân ảnh của Nghệ Phong cũng không ngừng chớp động, Thổ Hổ không công kích tới được Nghệ Phong, thế nhưng Nghệ Phong cũng không làm gì được Thổ Hổ.
Chẳng qua người ở bên ngoài cũng không vì Nghệ Phong né tránh mà châm chọc, một quyền cứng đối cứng vừa rồi đủ để chứng minh thực lực của Nghệ Phong và Thổ Hổ tương đương nhau. Dáng dấp của Nghệ Phong hiện giờ khiến bọn họ đều tin tưởng hắn đang đùa giỡn với Thổ Hổ mà không phải sợ hắn!
- Thật mất mặt! Thổ Hổ vẫn còn nói khoác chính mình lợi hại, không ngờ đánh lâu như vậy một cái chéo áo của người ta cũng không động được tới. Còn không bằng chết đi cho rồi!
- Hắc hắc! Không thể ngờ thực lực của thiếu niên này lợi hại như vậy, xem ra Khẳng Lợi đã chọc phải một người không nên trêu chọc vào. Có lẽ ngày hôm qua Thổ Miêu cũng bị thiếu niên này giết chết!
- Ta đang tư hỏi vì sao bây giờ Khẳng Lợi vẫn còn chưa chạy tới. Không biết khi hắn thấy một màn trước mắt thì sẽ có vẻ mặt gì?
- ...
Tràng chiến quỷ dị làm đám người xung quanh đều không cảm thấy thú vị lắm, cả đám nhỏ giọng nghị luận.
Đương nhiên, lấy thực lực của Thổ Hổ, tiếng nghị luận to nhỏ đều bị lỗ tai của hắn nghe rõ ràng không sót một từ. Trong lòng hắn cũng rất nghi hoặc, vì sao lão gia của chính mình còn chưa qua đây, theo lý thuyết tại đây có động tĩnh lớn như vậy thì kiểu gì hắn cũng phải chạy tới a? Cho dù hắn không tới thì lẽ nào không phái nổi một người thủ hạ tới hay sao?
Mà tình huống hiện giờ phảng phất như chính mình bị quên lãng. Lấy thực lực và tốc độ của tiểu tử này, chỉ dựa vào chính mình căn bản không làm gì được hắn.
Đồng dạng Nghệ Phong cũng rất kỳ quái, hắn vẫn đang chờ Khẳng Lợi qua đây. Hắn chuẩn bị diễn trò trước mặt Khẳng Lợi, định giải quyết phụ tá đắc lực trước mặt hắn. Chắc chắn vẻ mặt của Khẳng Lợi sẽ vô cùng đặc sắc, tuy rằng không biết thực lực của Khẳng Lợi mạnh như thế nào thế nhưng Nghệ Phong nghĩ lấy tốc độ và thực lực của chính mình muốn đào thoát thì căn bản không thành vấn đề. Chỉ cần chính mình đi trốn tới một nơi bí mật, sau đó với thủ đoạn dịch dung của chính mình thì cũng không phải không có cách!
Thế nhưng chờ suốt một thời gian dài vẫn không thấy Khẳng Lợi đi qua đây. Trong lòng Nghệ Phong thở một hơi dài, trong nháy mắt hồn lực được ngưng tụ, hắn chuẩn bị sử dụng Nhiếp Hồn Thuật.
Nghệ Phong phát hiện, trải qua hơn mười người vây công thì Nhiếp Hồn Thuật của chính mình đã được đề thăng rất lớn, nguyên bản chỉ có thể sử dụng sáu thành hồn lực nhưng bây giờ có thể sử dụng được bảy thành. Nghệ Phong đang suy nghĩ chính mình có nên đi tìm thủ hạ của Khẳng Lợi gây phiền phức để lấy bọn họ không ngừng luyện tập hay không. Hiển nhiên hiệu quả khi dùng trên người tốt hơn rất nhiều với dùng trên ma thú!
Thổ Hổ thấy công kích của chính mình vẫn không chạm được vào Nghệ Phong, hắn cũng bị chọc tức điên cuồng. Không thèm chờ Khẳng Lợi nữa, đấu khí trong cơ thể hắn mạnh mẽ bắn ra ngoài, quần áo trên người cũng bị lực lượng cường đại đề thăng trong nháy mắt này mà tan tác.
Đấu khí cường đại giống như thực chất bao trùm toàn thân, nguyên bản cái áo giáp đang mờ mờ như cái bóng cư nhiên dần dần rõ ràng hơn. Khí thế khổng lổ kéo lên áp chế toàn bộ hư không không ngừng rung động.
Khí thế như vậy khiến trong lòng mọi người hoảng hốt:
- Trời ạ! Thổ Hổ cư nhiên tấn giai!
- Tướng Cấp a! Trời ạ! Đây là khí thế khi tấn giai Tướng Cấp!
- Thiếu niên này gặp nguy hiểm rồi, Tướng Cấp và Sư Cấp cách biệt nhau một trời một vực a! Nói không một chút khoa trương, cho dù một Tướng Cấp có đối kháng với mười Sư Cấp cửu giai cũng thắng tuyệt đối dễ dàng!
Mọi người cảm thấy căm phẫn, không ai ngờ tới đột nhiên Thổ Hổ lại tấn giai, hiện giờ không nói thiếu niên này có thể giết được đối phương không, coi như là bảo mệnh cũng rất khó khăn.
Khí thế vẫn còn đang không ngừng tăng lên khiến mọi người đều hít sâu vào một ngụm khí lạnh. Linh khí cấp tốc hướng về khiến ánh mắt mọi người nhìn Nghệ Phong có chút đồng tình:
- Hài tử này! Thật là bất hạnh!
...