...
Đúng như Nghệ Phong dự liệu, lúc Trữ Huyên nuốt Thánh Thủy, toàn bộ đấu khí trong cơ thể tinh lọc một phen, căn cơ của Trữ Huyên càng đề cao thêm mấy lần.
Phát hiện này khiến Trữ Huyên mừng rỡ như điên, căn cơ như vậy, đã vượt xa người thường rồi. Trữ Huyên hơi dò xét đấu khí trong cơ thể nàng một chút, phát hiện thực lực cũng không tăng thêm bao nhiêu, không khỏi nghi hoặc nhìn về phía Nghệ Phong.
- Tuy rằng năng lượng Thánh Thủy có thể đề cao thực lực cho nàng, chỉ là ta dùng toàn bộ để tinh lọc thân thể của nàng. Nên thực lực không tăng thêm bao nhiêu.
Nghệ Phong giải thích, lúc này mới làm Trữ Huyên minh bạch.
Nhìn Trữ Huyên tuyệt mỹ cao quý trước mặt, Nghệ Phong nắm tay Trữ Huyên, giống như tiểu tình nhân nói:
- Đi thôi!
Trữ Huyên hơi đỏ ửng, cũng nắm lấy tay Nghệ Phong, nhẹ giọng ừ một tiếng, nhẹ nhàng đi theo Nghệ Phong.
Trữ Huyên phản ứng như vậy khiến Nghệ Phong hoài nghi có phải là nhìn làm không. Quay đầu nhìn về phía Trữ Huyên, thấy cái cổ trắng nõn của Trữ Huyên đỏ ửng nhàn nhạt, lúc này mới tin chuyện này là thực.
Trên bàn tay truyền đến hơi ấm, khiến tâm của Nghệ Phong an bình, một loại ấm áp từ đáy lòng mọc lên. Nắm tay bước đi khiến Nghệ Phong hồi tưởng lại kiếp trước.
Loại cảm giác ấm áp an tĩnh này, tựa hồ Nghệ Phong và Trữ Huyên đều không muốn phá. Tốc độ của hai người không nhanh, rất có dáng dấp du sơn ngoạn thủy.
Tuy rằng tốc độ không nhanh, thế nhưng đi hết ban ngày, Lạc Hà Cốc dần dần xa bọn họ. Mà hai người khó có được thời khắc an tĩnh hưởng thụ như vậy, Nghệ Phong và Trữ Huyên đi tới một địa phương trống trải, rốt cục ngừng lại.
Nghệ Phong nhéo nhéo tay Trữ Huyên, ở Trữ Huyên gật đầu, Nghệ Phong hướng trong không gian hô:
- Nếu tới, xin mời ra đi.
Tiếng nói vừa dứt, bốn phía an tĩnh dị thường như trước, thậm chí ngay cả tiếng chim hót cũng không có. Điều này khiến Nghệ Phong khẽ cười cười, nhìn một gò núi không lớn xa xa:
- Sao vậy? Chẳng lẽ còn muốn ta mời các ngươi đi ra sao? Lưu Tinh, làm phế nhân không muốn lại muốn làm rùa đen rút đầu sao?
- Ha ha, Tà Đế đương đại quả nhiên danh bất hư truyền. Rất có phong phạm sư tôn ngươi năm đó. Cách xa như vậy cũng có thể phát hiện chúng ta.
Tiếng nói vừa dứt, trong hư không mạnh mẽ xuất hiện mấy người, trừ Lưu Tinh ra, phía sau còn có hai người, toàn thân hai người đều bao phủ ở trong hắc bào.
Nghệ Phong nhìn hai người kia, ánh mắt ngưng trọng, hai người này khiến hắn cảm giác cực kỳ hồi hộp.
- Bát giai đỉnh phong!
Trữ Huyên nhẹ giọng nói bên tai Nghệ Phong. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Những lời này, làm Nghệ Phong hít sâu một ngụm lương khí, ánh mắt nhìn về phía ba người Lưu Tinh, một ngũ giai, một thất giai. Trận doanh như vậy, cực kỳ cường hãn.
- Thiên Phủ?
Nghệ Phong nhìn hai người mặc hắc bào dò hỏi. Tiểu tử ngốc Lưu Tinh này không biết hắn là Tà Đế, Nghệ Phong thậm chí hoài nghi ngay cả danh hiệu Tà Đế hắn cũng chưa từng nghe qua.
- Ha ha! Tà Đế không hổ là Tà Đế!
Người mặc hắc bào xuy xuy cười nói:
- Một người không đến ngũ giai, có thể phế đi nhiều hảo thủ của Thiên Phủ như vậy. Coi như không làm bẩn danh hiệu của Liễu Nhiên.
- Ha ha! Làm bẩn hay không làm bẩn ta không biết, nhưng các ngươi cho rằng hai bát giai đỉnh là có thể thu thập chúng ta sao?
Nghệ Phong nhìn hai người cười nói, âm thầm đề cao đấu khí. Có thể lúc trước còn lo lắng, thế nhưng lúc này Trữ Huyên và hắn đều tấn cấp, cũng không cần quá lo lắng.
Những lời này, khiến hai người mặc hắc bào im lặng một hồi. Ánh mắt tập trung lên trên người Trữ Huyên, lập tức hơi nhíu mày. Hai người phát hiện bọn họ đã nhìn không thấu thực lực của Trữ Huyên.
Đám người lúc trước vây công Nghệ Phong và Trữ Huyên mang về tin tức, Trữ Huyên là Tôn Cấp bát giai đỉnh. Mà thực lực Nghệ Phong không đến ngũ giai, có thể đấu cùng thất giai, đó chỉ là hiệu quả của bí pháp.
Thế nhưng hiện tại xem ra, hiển nhiên Trữ Huyên đã đột phá. Điều này khiến hai người mặc hắc bào nhíu mày, tuy rằng cửu giai và bát giai chỉ kém một bước, thế nhưng hai cấp lại có chênh lệch rất lớn. Lấy thực lực hai bát giai đỉnh của bọn họ cũng không dám bảo chứng có thể lưu lại Trữ Huyên.
- Ngươi đột phá?
Một người mặc hắc bào trong đó trầm mặc hồi lâu, mới quay qua Trữ Huyên hỏi.
Trữ Huyên không trả lời, thanh nhã nhìn bọn họ. Điều này khiến hai người rốt cục tiếp nhận chuyện này là thực. Đáy lòng nhìn Trữ Huyên cũng có chút bội phục, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, cư nhiên có thể đột phá lần nữa.
- Trữ Huyên. Chỉ cần ngươi giao thứ đó ra đây, Thiên Phủ ta sẽ không là địch của Nhã Tông ngươi, thế nào?
Một người mặc hắc bào trong đó hiển nhiên cố kỵ Trữ Huyên, nhẹ giọng nói.
Lần này bọn họ có hai nhiệm vụ, một là vì bảo vật sư môn của Trữ Huyên. Một nguyên nhân khác, cũng là nguyên nhân trọng yếu nhất, chính là giết Tà Đế đương đại. Lúc này tiện thể Tà Đế đương đại trêu chọc bọn họ, không mượn cơ hội này diệt đối phương. Sau này muốn ra tay sẽ rất khó khăn, cho dù lấy thế lực Thiên Phủ, muốn đối phó Tà Đế đương đại cũng phải cố kỵ rất nhiều.
Hai người mặc hắc bào thấy Trữ Huyên không mở miệng như trước, tiếp tục nói:
- Ngươi hẳn là rõ ràng, Thiên Phủ muốn tiêu diệt Nhã Tông, bất quá chỉ là nhấc tay mà thôi. Nếu như ngươi cố ý đối nghịch với Thiên Phủ, Thiên Phủ cũng không ngại diệt Nhã Tông.
- Những lời này, chờ ngươi trở thành Phủ chủ Thiên Phủ rồi hãy nói đi.
Trữ Huyên nhàn nhạt nói, không thèm quan tâm đối phương uy hiếp. Lúc trước Liễu Nhiên nói, Thiên Phủ không dám tùy ý xuất thủ với Nhã Tông, như vậy đã nói lên tầng cao nhất của đại lục tất nhiên có ước định gì đó. Coi như là Thiên Phủ cũng không dám tùy ý xuất thủ với Nhã Tông, cho nên đối với uy hiếp của hai người này, Trữ Huyên không thèm nhìn.
- Ngươi...
Người mặc hắc bào hừ một tiếng, thật không ngờ Trữ Huyên cứng mềm đều không ăn:
- Cho dù ngươi đi vào cửu giai thì có làm sao? Hai người chúng ta muốn cuốn lấy ngươi cũng không phải vấn đề quá lớn, lẽ nào ngươi cho là ngươi giữ được Nghệ Phong sao?
- Giữ không được chỉ là ý nghĩ của các ngươi mà thôi. Bản thiếu rất muốn nhìn, các ngươi có bản lĩnh gì để chém giết ta? Bằng vào những phế vật này sao?
Nghệ Phong cười lạnh một tiếng, ngón tay chỉ vào Lưu Tinh.
- Ngươi...
Sắc mặt Lưu Tinh trở nên khó coi, trừng mắt nhìn Nghệ Phong, trong mắt tràn đầy sát ý.
- Một thất giai, một ngũ giai, một ngũ giai, nếu như lúc trước muốn giết ta, thật ra có vài phần khả năng. Hiện tại, còn thiếu chút hỏa hầu.
Nghệ Phong nhìn Lưu Tinh nhàn nhạt nói, nhưng thật ra cũng không ngờ chân của Lưu Tinh bị hắn bẻ gãy lại khôi phục nhanh như vậy.
- Lấy thực lực không đến ngũ giai của ngươi, ta lăng trì ngươi cũng rất dễ dàng.
Lưu Tinh cắn răng nói. Đối với Nghệ Phong, hắn đã hận tới cực điểm, nên khi hai người mặc hắc bào này tìm hắn, hắn len lén mang theo hai vị trưởng lão trong tông môn đến đây vây sát Nghệ Phong, chỉ có giết Nghệ Phong mới có thể giải mối hận trong lòng hắn.
- Lăng trì? Yên tâm, ta thiện lương như vậy, sẽ không làm chuyện tình tàn nhẫn thế đâu.
Nghệ Phong hơi cười cười, thế nhưng sát ý trong lòng càng tăng, lần trước nể mặt mũi Lạc Hà Cốc nên buông tha Lưu Tinh, thật không ngờ hắn còn dám tìm mình. Nếu như vậy, thì đưa hắn lên đường vậy. Đối với người muốn giết mình, Nghệ Phong không bao giờ buông tha.
...