...
Hành động cam chịu này của Nghệ Phong lại khiến dưới đài một lần nữa ồ lên. Trong đó có rất nhiều người nhận ra Nghệ Phong chính là người lúc trước đã chiến đấu cùng đám học viên học viện Xích Viêm. Chỉ trong vòng một tháng Nghệ Phong đã tiến vào Tôn Cấp, khiến ánh mắt những người đó không khỏi nhìn về phía mấy vị viện trưởng cao cao tại thượng trên kia.
Nếu như bọn họ không nhớ lầm, Nghệ Phong bị đưa đến Quỷ Khốc Lĩnh chịu nghiêm phạt, nhưng trong khi nghiêm phạt người ta lại đột phá. Đây có phải là có chút quá châm chọc hay không?
Nghĩ vậy, rất nhiều người vây xem nhìn mấy vị cao cao tại thượng kia bằng ánh mắt mang nhiều ý nghĩa khác nhau, chủ yếu là vẻ hả hê.
Bốn vị viện trưởng nhận thấy những ánh mắt đang nhìn mình kia, sắc mặt đều trở nên vô cùng khó coi. Thật không ngờ nghiêm phạt lần này lại cho hắn một cơ hội đột phá lớn lao như vậy. Đây còn là nghiêm phạt sao? Mặt mũi bọn họ lần này xem như mất cả.
Mấy vị viện trưởng hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm Nghệ Phong đang thủ hộ Khinh Nhu phía sau, lắc mình lao xuống trường quyết đấu.
Viện trưởng Lưu Ly quan sát Nghệ Phong một hồi lâu, rốt cuộc cảm thán một tiếng nói:
- Quả thực anh hùng xuất thiếu niên!
Xuyên thành vị hoàng đế 'cong vòng', thụ 1 lòng muốn bảo vệ chàng hoàng tử lưu lạc để đổi lại cái kết lâm ly bi đát!
Tôi có mắt âm dương
Trong khốn cảnh tìm thấy hi vọng, đây là hành trình từ Thợ săn yếu nhất thành Thợ săn mạnh nhất hạng S!
Quái nữ hiện đại vô tình xuyên không vào vòng tay Đế vương, cố tình giả sen trắng yếu đuối nhưng bị bắt hiện 'nguyên hình'
- Không dám!
Nghệ Phong không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn viện trưởng Lưu Ly đáp.
- Tuy nhiên, chuyện ngươi phá vỡ quy củ hôm nay, cũng nên cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng!
Viện trưởng Lưu Ly nhìn Nghệ Phong lạnh nhạt nói. Hơn mười năm qua, Nghệ Phong là người đầu tiên dám phá vỡ quy tắc như vậy.
- A! Quy tắc? Quy tắc gì?
Nghệ Phong kinh ngạc nhìn viện trưởng Lưu Ly, vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
Viện trưởng Mộ Quang thấy Nghệ Phong như vậy, hừ lạnh một tiếng nói:
- Ta cũng không tin ngươi không biết! Tiểu tử, ngươi đánh trọng thương một học viên trong học viện của ta… Rất đơn giản, ngươi tiếp ta một chưởng. Tiếp được coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nghệ Phong còn chưa kịp trả lời, chợt nghe một thanh âm cực kỳ miệt thị từ trên cao vọng xuống. Ngay sau đó, thân ảnh của Quái lão đầu cũng rơi xuống bên cạnh Nghệ Phong:
- Tiếp ngươi trăm chiêu thì thế nào?
Ngữ khí ngông cuồng từ trong miệng Quái lão đầu nói nhanh ra. Lão thủ hộ Nghệ Phong ở sau lưng mình, nhìn viện trưởng Mộ Quang hừ lạnh một tiếng.
- Mộ Quang! Lời này ngươi cũng không biết xấu hổ nói ra hay sao? Đều sống thành lão yêu tinh cả rồi, lại muốn một vãn bối tiếp một chưởng của ngươi. Nếu ngươi muốn đánh nhau, ta đánh cùng ngươi, thế nào?
Quái lão đầu cười lạnh nói.
- Ngươi!
Câu này khiến sắc mặt viện trưởng Mộ Quang trở nên cực kỳ khó coi. Hắn đương nhiên không phải đối thủ của Quái lão đầu. Trong số bốn viện trưởng ở đây, cũng chỉ có viện trưởng Lưu Ly và Quái lão đầu đột phá, cũng chỉ có viện trưởng Lưu Ly mới có lực cùng hắn liều mạng…
- Quái lão đầu, Học viện Trạm Lam ngươi không có quy củ như vậy sao?
Viện trưởng Mộ Quang cười nhạt một tiếng, khóe miệng nhếch lên vẻ xem thường.
- Quy củ? Ha ha…
Quái lão đầu phá lên cười cuồng ngạo, nhìn Mộ Quang nói:
- Lão gia hỏa này, ngươi không quên vì sao ta có tên là Quái lão đầu chứ? Ở trước mặt ta còn nói quy củ sao?
Nghệ Phong ở sau lưng nghe Quái lão đầu nói như vậy, trán không khỏi đen lại. Hành động lần này của Quái lão đầu chính là cảnh giới cao nhất của biến nhục thành vinh. Nghệ Phong thầm nghĩ sau này hẳn là cũng nên học tập lão đầu một phen.
- Ngươi…
Những lời này của Quái lão đầu thực sự là khiến viện trưởng Mộ Quang không phản bác được câu nào. Đúng như Quái lão đầu nói vậy! Năm đó hắn chính là chà đạp lên vô số quy củ. Lúc trước, trong số những lão gia hỏa này, Quái lão đầu xem như người có thiên phú nổi trội bậc nhất, mà bọn họ chính là những người có thiên phú trung đẳng. Mặc dù cũng được người gọi là thiên tài, nhưng bọn họ rất rõ ràng, so với lão bọn họ không là gì cả.
Năm đó Quái lão đầu nổi tiếng với "Quái" danh. Trong mắt hắn đâu còn thế tục! Nói chuyện quy củ với hắn, không nghi ngờ nhất định ăn đòn. Điểm này, vô số người đã từng nghiệm chứng qua!
Viện trưởng Mộ Quang không khỏi có chút buồn bực, thầm nghĩ viện trưởng Học viện Trạm Lam không tới, phái lão gia hỏa này tới làm gì? Hắn thà đối mặt với viện trưởng Trạm Lam, cũng không muốn đối mặt với Quái lão đầu căn bản không làm việc theo lẽ thường này.
- Viện trưởng Lưu Ly, lẽ nào ngài cũng nhìn quy củ bị phá vỡ mà không có ý kiến gì?
Viện trưởng Mộ Quang biết không phải là đối thủ của Quái lão đầu, đưa mắt nhìn sang mấy vị viện trưởng còn lại.
Viện trưởng Xích Viêm đã sớm có xung đột với Quái lão đầu, dẫn đầu mở miệng nói:
- Chuyện phá vỡ quy củ này tuyệt đối không thể dung tha…
Viện trưởng Lưu Ly liếc mắt nhìn Quái lão đầu, lại nhìn sang Nghệ Phong, hơi suy nghĩ một chút nói:
- Dựa theo lẽ thường, hẳn là đưa hắn vào trong Quỷ Khốc Lĩnh.
Câu nói này khiến Nghệ Phong thiếu chút nữa cười phá lên.
Tuy nhiên, Nghệ Phong còn chưa kịp vui vẻ đã bị Xích Viêm và Mộ Quang đồng thời phủ định nói:
- Không được!
Bọn họ cũng không phải kẻ ngu si, Lần trước đưa Nghệ Phong vào, không những không giống như nghiêm phạt, ngược lại còn giúp hắn đột phá. Lúc này nếu như lại đưa vào nữa, không phải khiến hắn vui vẻ đến chết sao?
Viện trưởng Lưu Ly cũng vô cùng đau đầu, hơi suy nghĩ một chút, lại nhìn về phía Quái lão đầu, nói:
- Lão gia hỏa này, tự ngươi nói xem phải làm sao bây giờ? Nếu như ngươi còn một chút xem trọng đối với năm đại học viện, cũng đừng nên thiên vị quá đáng…
Quái lão đầu liếc mắt nhìn bốn vị viện trưởng, thản nhiên nhún nhún vai nói:
- Ta không quan tâm a! Chỉ cần mấy lão gia hỏa các ngươi không ra tay, cho dù các ngươi xuất động tất cả đám hậu bối cùng lứa giết Nghệ Phong, ta cũng không nói hai lời.
Một câu này khiến Nghệ Phong suýt nữa không nhịn được mà chửi ầm lên. Viện trưởng Mộ Quang nghe câu đó lại cực kỳ hưng phấn, hừ một tiếng nói:
- Lão gia hỏa này, đây chính là ngươi nói đó! Hi vọng ngươi sẽ không phải hối hận!
- Hối hận?
Quái lão đầu cười hắc hắc một tiếng, lập tức đưa mắt nhìn Nghệ Phong nói:
- Tiểu tử, ngươi cứ việc ở chỗ này mở lôi đài. Hôm nay, Học viện Trạm Lam ta khiêu chiến bốn đại học viện các ngươi. Tùy ý các ngươi xa luân chiến.
Những lời này khiến cả trường tỷ thí nhất loạt ồ lên, ngây ra nhìn chăm chú vào Quái lão đầu, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được…
- Trời ạ! Học viện Trạm Lam này có phải là điên rồi không? Dám mở lôi đài khiêu chiến bốn đại học viện!
- Điên rồi! Tuyệt đối điên rồi! Người được tuyển vào năm đại học viện, có ai không phải là thiên tài? Mà người có thể được phái đi tỷ thí càng là thiên tài trong thiên tài. Học viện Trạm Lam muốn bằng vào một người chống lại bốn học viện. Đây là có phải là mất trí hay không?
- Chậc chậc! Trước đây quả thực nhìn không ra, Học viện Trạm Lam còn có cuồng vọng to lớn như vậy. Tên gọi là Quái lão đầu kia rõ ràng đối mặt với bốn vị viện trưởng cũng không sợ, thậm chí còn dùng một người chống lại bốn đại học viện.
- Quả nhiên kiêu ngạo a!
…
Thanh âm thán phục không ngừng vang lên xung quanh, đều là thảo luận về Học viện Trạm Lam.
Đồng thời, bốn vị viện trưởng cũng triệt để bị chấn động. Bọn họ thật không ngờ Quái lão đầu lại cuồng vọng như vậy, dám tung một người lên võ đài… Tất cả đều nhìn về phía Nghệ Phong, đầu lông mày hơi nhăn lại, đồng thời trong mắt có một tia khinh thường. Một thanh niên mới tiến vào Tôn Cấp mà thôi, có thể chống lại bốn đại học viện sao?
- Thế nào? Không dám? Ha ha, các ngươi yên tâm! Ta sẽ lệnh cho Nghệ Phong lưu thủ. Mấy tên tép riu này, chỉ có thể xem như tiêu hao một chút lực lượng trong cơ thể hắn mà thôi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nghe Quái lão đầu nói Nghệ Phong thiếu chút nữa không nhịn được mà chửi ầm lên. Với thực lực của hắn, không đạt tới Tôn Cấp căn bản là không ai dám qua đây. Tôn Cấp của năm đại học viện cũng có hạn, cho dù mở lôi đài, số cần phải đánh cũng không nhiều. Nhưng nếu Quái lão đầu ưng thuận hứa hẹn không đánh trọng thương đối phương, e là sẽ có rất nhiều người cùng muốn lao lên. Đối với hắn mà nói, quả thực là tiêu hao cực lớn!
Bảo chứng của Quái lão đầu khiến Xích Viêm và Mộ Quang hừ một tiếng. Bọn họ e sợ chính là Nghệ Phong sẽ đánh trọng thương đám học viên của mình, khiến bọn họ không còn người tham gia tỷ thí, số học viên được tiến vào di chỉ cũng ít đi… Nếu đối phương bao đảm không đánh trọng thương, vậy có thể yên tâm tiếp nhận thách đấu này.
Người ta đã muốn thể hiện, sao không cho họ thể hiện một lần?
- Học viện Xích Viêm, học viện Mộ Quang tiếp nhận khiêu chiến!
Hai ngươi lạnh lùng nhìn Quái lão đầu.
- Học viện Lưu Ly, học viện Hồng Hàng cũng tiếp nhận!
Hai viện trưởng còn lại cũng bất đắc dĩ nói. Đối phương đã nói như vậy, nếu bọn họ không tiếp nhận, mặt mũi bọn họ cũng không biết để vào đâu nữa.
- Nghệ Phong!
Quái lão đầu nhìn về phía Nghệ Phong.
Nghệ Phong gật đầu nói:
- Quái lão đầu yên tâm!
Nghệ Phong cũng không phải người sợ phiền phức. Nếu Quái lão đầu đã tin tưởng hắn như vậy, hắn đương nhiên cũng muốn liều mạng… Xa luân chiến mà thôi, còn chưa đủ làm hắn sợ!
Nghe Nghệ Phong nói như thế, Quái lão đầu cười nói:
- Hạ thủ nhẹ một chút! Đừng khiến người ta không thể tham gia tỷ thí, nếu không Học viện Trạm Lam chúng ta thắng cũng không vẻ vang!
Quái lão đầu nói khiến trán Nghệ Phong toát mồ hôi lạnh: lão Quái này, thật đúng là kiêu ngạo.
Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía bốn viện trưởng, quả nhiên thấy sắc mặt bốn người đều không tốt lắm.
- Nàng tránh ra đi!
Nghệ Phong quay sang Khinh Nhu nói.
Khinh Nhu gật đầu, nhìn Nghệ Phong ôn nhu nói:
- Ngươi cẩn thận một chút!
Nghệ Phong khẽ cười cười, nhìn theo bóng lưng của Khinh Nhu và Quái lão đầu, trong lòng thầm vui vẻ. Khinh Nhu trước đây hay hiện tại đều như vậy, tuyệt đối tin tưởng vào hắn. Điều ấy hình như chưa từng thay đổi!
- Ai lên trước đây?
Nhìn trường quyết đấu trống trơn, Nghệ Phong trầm giọng quát lên.
Thanh âm vang dội khiến hư không bị chấn động rung lên từng hồi. Ánh mắt mọi người đều ngưng tụ trên người Nghệ Phong. Nhìn đạo thân ảnh tựa hồ đơn bạc này, trong lòng bọn họ cũng không khỏi rung động. Một người có thể chiến bốn đại học viện, đây là dạng khí phách gì?!
Đám người Băng Hồn nhìn Nghệ Phong hăng hái trên đài, nắm tay cũng tự giác nắm chặt lại, trong mắt tràn đầy vẻ hâm mộ cùng ước ao. Mà Băng Ngưng và Họa Thủy lại chăm chú nhìn Nghệ Phong, trong mắt có cảm giác hoảng hốt.
- Không có ai sao?
Câu nói lần thứ hai vang lên khiến đám người vây xem dưới đài nhìn Nghệ Phong bằng ánh mắt kính nể không thôi. Bất kể lần này Nghệ Phong thắng hay bại, chỉ cần khí phách này, bọn họ cũng tự thẹn không có khả năng có được.
- Thực rắm thối!
Họa Thủy nhìn Nghệ Phong trên đài, kìm lòng không được mắng một tiếng, chỉ là trong mắt lại có tư vị khác hẳn. Mà Thượng Quan Vũ Phượng, nhìn Nghệ Phong trên đài, ánh mắt hoàn toàn chăm chú. Nam nhân này vốn thuộc về nàng, lúc này khí thế kia cũng rung động tâm linh của nàng.
Thượng Quan Vũ Phượng không khỏi hâm mộ nhìn về phía Khinh Nhu. Nghệ Phong có thể vì nàng mà một mình chiến tứ viện. Thế nhưng Thượng Quan Vũ Phượng hiểu rất rõ, nếu như người lúc đó là mình, đừng nói bị người đánh đến sắc mặt trắng bệch, cho dù bị thổ huyết, cũng chưa chắc có thể khiến Nghệ Phong xuất đầu.
Nghĩ vậy, hàm răng Thượng Quan Vũ Phượng không khỏi cắn chặt môi, làm rỉ ra từng tia máu. Nhớ tới mỗi lần Nghệ Phong thấy nàng đều dùng ánh mắt thản nhiên lướt qua, Thượng Quan Vũ Phượng nhịn không được tim đập rộn lên.
...