Chương 1051: Kim Lâu ở Tĩnh Hinh thành


...


Đúng như mọi người dự liệu, học viện Mộ Quang bị Quái lão đầu cường thế áp bức, phải đưa đám người Mộ Điền vào Quỷ Khốc Lĩnh. Trong đám người Học viện Mộ Quang cũng không có nhóm người của Nghệ Phong, bọn họ tiến nhập Quỷ Khốc Lĩnh chỉ có nước bị dày vò mà thôi.

Đương nhiên, Nghệ Phong đối với những cái này cũng không biết, đám người Băng Hồn theo Nghiêm Thành trở lại đế đô. Mà Nghệ Phong và Băng Ngưng thì mỗi người đi một ngả, không đi cùng với nhau. Đối với lựa chọn của Nghệ Phong và Băng Ngưng, tự nhiên Nghiêm Thành không dám nói cái gì. Hai người lúc này, thực lực còn mạnh hơn hắn!

Đối với Khinh Nhu, Nghệ Phong cũng không quản quá chặt. Từ khi trải qua tình cảnh kia, Khinh Nhu thấy Nghệ Phong thì có chút kinh hoảng, thậm chí có chút tránh né. Đồng thời tùy ý Nghệ Phong nói ba hoa chích choè, không nói một lời nào với Nghệ Phong cả.

Như vậy, cũng chỉ có thể là Nghệ Phong bất đắc dĩ buông tha, nghĩ thầm không theo ta trở về, cùng lắm thì bản thiếu gia bảo Long Thiên tìm một biệt viện ở bên cạnh cung điện của ngươi, bản thiếu gia sẽ đến ở bên trong, nhìn ngươi còn né ta đến khi nào.

Vừa nghĩ như vậy, Nghệ Phong cũng không dừng lại, cáo biệt với mọi người, rời đi thông qua truyền tống trận của Di Thành. Thấy Nghệ Phong không đồng hành cùng mọi người, một ít học viên cũng rất đáng tiếc, những chỉ điểm của Nghệ Phong để cho bọn họ rất nhiều chỗ tốt.

Thông qua mấy truyền tống trận, rốt cục Nghệ Phong về tới Tĩnh Hinh thành. Nhớ tới một đường an tĩnh, không hề đụng tới người của Kim Ưng Tông, Nghệ Phong cảm thấy đáng tiếc, thầm nghĩ không phải Kim Ưng Tông sẽ ngừng truy sát hắn đó chứ.

Nghệ Phong nào biết được, lúc này không chỉ Kim Ưng Tông đã treo giải thưởng gấp đôi. Mà còn phái rất nhiều đệ tử đi truy giết Nghệ Phong. Chỉ bất quá bọn họ đâu nghĩ đến chuyện Nghệ Phong đã rời xa Đế quốc Trạm Lam, đã tới nơi tham gia tỷ thí tại Di Thành cách vạn dặm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Đám người Kim Ưng Tông đi truy sát, lại không có thể phát hiện vị trí của Nghệ Phong, điều này để cho bọn họ rất tức giận, càng phái rất nhiều đệ tử hạ sơn tìm vị trí của Nghệ Phong.

Nghệ Phong không biết những chuyện này, lúc này đã thông qua truyền tống trận trở lại bên trong Tĩnh Hinh thành. Tĩnh Hinh thành xa hoa như trước, liếc mắt nhìn lại, xa xa một mảnh huyết sắc cầu vồng, làm cho người ta vui vẻ thoải mái. Tuy rằng linh khí bên trong Tĩnh Hinh thành không nồng đậm bằng tòa di chỉ kia, thế nhưng cũng gấp mấy lần so với địa phương bình thường.

Nhìn Tĩnh Hinh giống như bức tranh, tâm tình của Nghệ Phong cũng an tĩnh lại. Lăng Thần Quyết tự hành vận chuyển, điên cuồng thôn phệ linh khí bốn phía, dưới sự tôn phệ của Lăng Thần Quyết, từng đạo linh khí tiến nhập vào trong cơ thể Nghệ Phong, Nghệ Phong có thể cảm giác được lực lượng trong cơ thể đang tăng rất nhanh.

Tình huống như vậy, làm cho khóe miệng của Nghệ Phong có chút tiếu ý, ánh mắt nhìn tới một tòa kiến trúc cao to nhất của Tĩnh Hinh thành, trong lòng tràn đầy hào khí thiên địa đồ sộ, lúc này phảng phất như Nghệ Phong đã hoàn toàn chìm đắm ở trong Tĩnh Hinh thành.

Linh khí bốn phía không ngừng tiến vào trong cơ thể Nghệ Phong. Thậm chí Nghệ Phong không có bất luận động tác gì, cứ lẳng lặng đứng tại chỗ như vậy, tùy ý để linh khí đi vào trong cơ thể.

Linh khí dũng mãnh tiến vào phát ra một ít thanh âm, làm hấp dẫn một ít ánh mắt của Tĩnh Hinh thành, khi bọn hắn thấy linh khí nồng nặc dũng mãnh lao vào trong cơ thể Nghệ Phong, cả đám không khỏi bị sửng sốt. Nhìn Nghệ Phong hầu như hòa hợp vào thiên địa, cả đám càng kinh hãi không thôi. Cả đám liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được khiếp sợ từ trong mắt đối phương!

Chỉ cần đứng ở nơi đó, dẫn tới linh khí thiên địa điên cuồng tiến vào, kia là cảnh giới gì a? Coi như là những Tôn Cấp mà bọn họ từng thấy, hình như cũng không có kinh khủng như vậy? Chẳng lẽ là đẳng cấp cao hơn?

Nghĩ vậy, ánh mắt của rất nhiều cư dân Tĩnh Hinh thành nhìn Nghệ Phong cũng tràn đầy vẻ kính nể.

Nghệ Phong ở trong trạng thái minh tưởng, cũng không biết hắn khiến nhiều cư dân có phản ứng như vậy, hắn chắp tay mà đứng như trước, tùy ý để linh khí thổi bay đầu tóc, quần áo lay động.

Này một màn, làm cho một ít nữ nhân hoài xuân phía dưới mặt đỏ tới mang tai. Phải thừa nhận, lúc này Nghệ Phong tiêu sái dị thường, cũng đủ làm cho đám thiếu nữ hoài xuân này nổi lên tâm tư.

Nghệ Phong đứng thẳng ở trên nóc nhà nửa giờ, khi linh khí bốn phía dần dần khôi phục bình tĩnh, lúc này Nghệ Phong mới thoát khỏi trạng thái minh tưởng, chuẩn bị đi xuống phía dưới, lại nhìn thấy phía dưới tràn đầy đoàn người, hắn hơi sửng sốt, nguyên bản chuẩn bị hạ xuống cũng đình chỉ, thân ảnh chớp động hóa thành một đạo hồng quang, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Thân ảnh chợt lóe rồi biến mất, làm cho đoàn người vây xem sợ hãi không thôi, trong đầu cả đám còn nghĩ tới thanh niên chắp tay mà đứng, tiêu sái dị thường kia.

- Tiên nhân!

Có người thì thào tự nói một tiếng, một câu nói này nhất thời làm cho rất nhiều người gật đầu tán thành, phong phạm của bóng lưng mới vừa rồi kia, cùng với tốc độ đột nhiên biến mất, rất có phong phạm tiên nhân trong truyền thuyết.

Sau khi Nghệ Phong biến mất, Tĩnh Hinh thành bắt đầu có lời kể: có tiên nhân vì vẻ mỹ lệ của Tĩnh Hinh thành mà trầm mê, dừng ở Tĩnh Hinh thành một lúc lâu, có rất nhiều người tận mắt nhìn thấy điều này.

Nghệ Phong cũng không biết, hắn rời đi cư nhiên sẽ có người đồn đãi như vậy, thế nhưng theo đồn đãi này truyền bá, mị lực của Tĩnh Hinh thành đề cao không chỉ mấy lần.

Nghệ Phong đồng dạng cũng thật không ngờ, hắn trở lại Tĩnh Hinh thành, cư nhiên sẽ đột phá lần thứ hai, tiến vào Tôn Cấp nhị giai. Nhớ tới thời điểm hắn đột phá lần trước chỉ có hơn một tháng, cho dù là bản thân của Nghệ Phong cũng bị chấn động. Một tháng đề cao một giai Tôn Cấp, nếu như tốc độ này nói ra, có bao nhiêu người có thể tin? Thế nhưng thật sự lại phát sinh trên người hắn.

- Xem ra, Tĩnh Hinh thành thật là nơi may mắn của bản thiếu gia!

"Tiên nhân" trong mắt mọi người, cũng đã hạ xuống trên đường cái, hóa thành một phàm nhân. Tĩnh Hinh thành lúc này đã không còn vẻ tiêu điều của dĩ vãng, hiển nhiên vẻ đô hội phồn hoa, các cửa hàng rực rỡ muôn màu, người đến người đi, một chút cũng không có dáng dấp của dĩ vãng.

Nhìn thấy thành trì này rốt cục tràn ngập sức sống, khóe miệng của Nghệ Phong có chút tiếu ý. Đáy lòng cũng tán thán Lý U một tiếng, tiểu tử này rất có thủ đoạn, hắn quản lý Tĩnh Hinh thành tới bây giờ, coi như rất có phong phạm đại thành, cũng không uổng phí mình giao Tĩnh Hinh thành cho hắn.

Đang lúc Nghệ Phong chuẩn bị vào phủ thành chủ, hai chữ xanh vàng rực rỡ, to lớn đập vào mắt Nghệ Phong…"Kim Lâu"! Hai chữ này, làm cho Nghệ Phong hơi chút sửng sốt, nhìn kiến trúc đồ sộ hoa mỹ trước mặt, suy nghĩ một chút vẫn bước chân đi vào trong đó.

Trình độ phồn hoa của Kim Lâu ở đây, cùng với bóng người không ngừng ra vào, liền biết so với Kim Lâu đế đô không kém chút nào, thậm chí còn mạnh hơn. Nghĩ vậy, Nghệ Phong không khỏi nhớ tới nữ nhân thành thục phong vận kia, khóe miệng cũng thoáng hiện lên nụ cười tà mị.

Nghệ Phong đi vào trong Kim Lâu. Nghĩ đến nếu như nàng nhìn thấy mình, cũng sẽ kinh hỉ vạn phần?

Mà thời điểm Nghệ Phong đi tới trước cửa Kim Lâu, chuẩn bị đi vào trong, lại bị một thị vệ ngăn trở:

- Công tử, mời đưa ra thẻ quý khách của ngài.

Lời vừa nói ra, làm cho Nghệ Phong hơi bị sửng sốt. Lập tức mới nhớ tới, lúc đầu chính là hắn đặt ra, chỉ có người có thân phận địa vị mới có thể đi vào Kim Lâu, mà loại thân phận địa vị này đối ứng chính là các loại thẻ khách quý.

- Cái kia, ta đi tìm người!

Nghệ Phong thật không ngờ mình lại gặp phải trường hợp này, hắn bị ngăn lại ở ngoài cửa, hắn cũng không có thẻ khách quý của Kim Lâu.

- Xin hỏi công tử tìm ai? Ta có thể đi thông báo cho ngươi một chút.

Thị vệ thấy phong độ của Nghệ Phong, cũng không có bộ dáng như gạt người. Nên không có tức giận quay qua Nghệ Phong nói. Huống chi, ở Tĩnh Hinh thành còn có người dám tới Kim Lâu gạt người? Ai chẳng biết Kim Lâu và thành chủ là mặc cùng một cái quần. Thời điểm Kim Lâu vừa mới khai trương, cũng không có ít người có thân phận lớn tới đây nháo sự, tất cả đều bị chặt tay chặt chân, hoặc là ném vào tử lao, bị dằn vặt sống không bằng chết.

- Ta tìm Tử Âm!

Nghệ Phong tùy ý cười nói.

- Tử Âm? Tử Âm là ai?

Thị vệ sửng sốt, nghi hoặc hỏi, chỉ là lập tức đã bị một thị vệ khác nói chen vào:

- Hình như người sáng lập Kim Lâu chúng ta cũng gọi Tử Âm.

Những lời này, làm cho hai thị vệ đều trừng mắt to nhìn Nghệ Phong, trong mắt tràn đầy ý hỏi.

- Uhm! Chính là nàng!

Những lời này, làm cho hai thị vệ dại ra triệt để, lập tức hung hăng lắc đầu, hoài nghi nhìn thoáng qua Nghệ Phong, suy nghĩ một chút vẫn nói:

- Ta đi thông báo một tiếng!

- Không cần!

Nghệ Phong thấy thị vệ chuẩn bị đi vào thông báo, Nghệ Phong lắc đầu nói, thân ảnh chợt lóe lên, tiến nhập vào trong Kim Lâu, căn bản không để cho các thị vệ kia kịp phản ứng. Một màn này, làm cho đám thị vệ khẩn trương, trong lòng nổi giận không thôi, thầm nghĩ cư nhiên còn có người dám xông vào Kim Lâu, đang chuẩn bị thông tri người vây giết tiểu tử này. Một câu nói nhàn nhạt vang lên bên tai họ:

- Ta là Nghệ Phong!

Những lời này, làm cho hai thị vệ triệt để đứng sững tại chỗ, trong mắt tràn đầy vẻ không dám tin tưởng, lập tức mồ hôi lạnh ứa ra. Tuy rằng bọn họ chưa biết mặt Nghệ Phong, thế nhưng cái tên này đại biểu cái gì thì rất biết.

Nguyên bản hai người rất hùng hổ, nhất thời đứng ở một bên nhu thuận, mặc kệ Nghệ Phong xông vào.

Mà một ít quý tộc nhìn thấy một màn này, cả đám ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng lập tức cực kỳ bất mãn. Nghĩ thầm lúc trước bọn họ tiêu tốn rất lớn mới có thể vào cửa, thế nhưng tiểu tử này lại xông vào, kia khác nào khinh thường bọn họ?

Bất mãn như vậy, trong nháy mắt có người biểu lộ đi ra, thấy những người này bất mãn, hai thị vệ hừ một tiếng nói:

- Nếu tên gọi của các ngươi là Nghệ Phong, ta cũng sẽ cung kính mời các ngươi đi vào.

Những lời này, nhất thời làm cho tất cả quý tộc câm miệng. Cả đám kinh khủng nhìn bóng người biến mất, trong mắt có vẻ chấn động:

- Đây là Nghệ Phong làm đế quốc Trạm Lam và Mãnh Hổ sôi sùng sục sao? Còn trẻ tuổi như vậy?

Nguyên bản còn một ít quý tộc có oán niệm, cả đám trở nên nhu thuận. Thậm chí làm ra dáng quân tử.

Hai thị vệ nhìn thấy một màn này, không khỏi líu lưỡi, thầm nghĩ nếu bọn hắn có lực uy hiếp như vậy, vậy cả đời này đã đủ. Nghĩ vậy, bọn họ không khỏi sùng bái Nghệ Phong.

Mà Nghệ Phong lúc này, không hề bị người ngăn cản, thi triển thân pháp Mị Ảnh lao lên lầu cao nhất. Nếu như Tử Âm có ở đây mà nói, khẳng định ở nơi đó.


...