...
Khi Ngu Phi quay sang nhìn Nghệ Phong, nàng không khỏi sửng sốt. Lúc này, dường như nàng đã bắt đầu ỷ lại vào Nghệ Phong. Theo lý thuyết, khi gặp phải phiền phức như vậy, chính nàng có thể giải quyết.
Lúc này nàng mới tiếp xúc Nghệ Phong được bao lâu? Vì sao lại có thể thay đổi đến như thế?
Trong lòng Ngu Phi không khỏi thầm hỏi. Trên đường đi có Nghệ Phong dẫn nàng theo, nàng rất ít khi phải ra tay. Dường như nàng chỉ cần đi phía sau hắn, tất cả sẽ an toàn. Điều này khiến nàng vô tình ỷ lại vào hắn.
Nghệ Phong thấy ánh mắt Ngu Phi quay sang nhìn hắn. Hắn mỉm cười đứng tiến lên một bước chắn ở trước người Ngu Phi, nhìn thấy hai cường đạo phía trước đang nhìn hai người với vẻ cảnh giác, hắn ha ha cười nói:
- Chúng ta... Chúng ta tới hái thuốc!
Hai người không nghe Nghệ Phong nói, con mắt thẳng tắp nhìn chăm chú vào Ngu Phi. Bọn họ bị chấn động trước vẻ đẹp của Ngu Phi, lại kìm lòng không được, nảy sinh ra một cảm giác sùng bái. Ánh mắt bọn họ có chút trắng trợn. Trong lòng thầm than, sao trên đời này lại có người thoát tục giống như tiên tử vậy chứ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Bọn họ không có thực lực như Ác Lão Đại Ác Lão Yêu. Trong lúc nhất thời ở trước mặt Ngu Phi lại không thể khôi phục được. Nghệ Phong nhìn thấy vậy, không khỏi cười lạnh một tiếng: trên đầu chữ sắc là một cây đao. Chẳng lẽ các ngươi cũng không biết sao?
Sau khi Nghệ Phong rút Tiêm Hổ Kiếm từ bên hông ra, lưu lại tàn ảnh, trong nháy mắt xẹt về phía cổ hai người. Gần như không để họ có chút phản ứng, liền để lại trên cổ bọn họ một vết máu. Sau khi máu bắn ra, cả hai người ngay cả kêu cũng không kịp, đã gục xuống mặt đất.
Điều khiến Nghệ Phong sững sờ chính là, hai người này lại vẫn duy trì vẻ si mê, không hề có chút đau đớn của cái chết.
- Mẹ nó, này chẳng lẽ chính là chết dưới hoa mẫu đơn trong truyền thuyết? Khụ, bản thiếu gia lại làm một chuyện tốt, để bọn họ chết hạnh phúc như vậy!
Nghệ Phong thì thầm nói nhỏ.
Ngay khi Nghệ Phong giải quyết hai người này, chuẩn bị dẫn theo Ngu Phi rời khỏi đó, lại một tiếng gầm nữa vang lên.
- Các ngươi là ai? Đang làm gì?
Từ sâu trong rừng tùng, đột nhiên có vài người chui ra, bọn họ cầm binh khí trên tay, cảnh giác nhìn Nghệ Phong. Khi ánh mắt bọn họ chuyển đến hai người đã chết nằm trên mặt đất, bọn họ hoảng hốt. Mỗi người đều lấy binh khí ra vây quanh Nghệ Phong và Ngu Phi. Mặc dù khi ánh mắt bọn họ tiếp xúc tới Ngu Phi có chút thất thần ngắn ngủi, nhưng đồng bọn còn nằm chết trên mặt đất càng khiến bọn họ sợ hãi.
Tích...
Một tiếng thét chói tai vang lên, khiến Nghệ Phong thầm kêu lên "không xong". Hắn không chút nghĩ ngợi liền nắm chặt lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé của Ngu Phi. Thấy Ngu Phi giãy dụa, hắn quay đầu lại nhìn Ngu Phi nói:
- Đi theo ta, chớ để lạc mất. Chúng ta đã gặp phiền phức!
Ngu Phi cũng nhận ra. Nàng nghĩ tiếng thét chói tai này rõ ràng là cách để thông báo của cường đạo ở ngọn núi cao nhất này. Tuy rằng Ngu Phi muốn nói cho Nghệ Phong biết, nàng cũng không cần hắn bảo hộ, nhưng thấy biểu tình Nghệ Phong nghiêm túc như vậy, đành yên lặng không nói nữa, mặc cho Nghệ Phong lôi kéo.
- Có lẽ nếm thử cảm giác được người bảo hộ cũng không tệ!
Ngu Phi nghĩ như thế, liền mặc Nghệ Phong lôi kéo nàng đi.
- Đứng lại...
Cường đạo phía trước kêu to. Hai người này dám tàn sát đồng bọn của bọn hắn, bọn hắn không dự định sẽ buông tha.
Nghệ Phong cười lạnh một tiếng, thân ảnh phi nhanh về phía trước. Đấu khí của Tiêm Hổ Kiếm tăng vọt. Mạnh mẽ tiến về phía một trong hai người đó. Nghệ Phong không phải kẻ ngốc. Hắn sẽ không ngồi chờ cường đạo đến bao vây tấn công. Có trời mới biết trong đám cường đạo này có bao nhiêu cao thủ. Tuy rằng Nghệ Phong rất tự tin về thực lực của hắn, nhưng cũng không dám tự cao tự đại cho rằng mình có thể đối phó được toàn bộ cường đạo trong núi.
Cho nên, điều Nghệ Phong cần phải làm bây giờ là trốn tránh ánh mắt của những người này. Càng không thể để những người này vây lại Đó sẽ là phiền toái lớn. Hắn biết linh khí cao giai là một sự mê hoặc. Sợ là bằng bất cứ giá nào bọn họ cũng sẽ giết chết hắn. Dù sao, bất kỳ ai cũng sợ tin tức này bị tiết lộ ra ngoài.
- Giết chét tiểu tử này, nữ nhân ở lại!
Nam tử đầu lĩnh né tránh được một kiếm này của Nghệ Phong này, gào lớn ra lệnh cho thủ hạ của hắn!
- Không biết sống chết!
Nghệ Phong cười lạnh một tiếng, đấu khí trên người phát ra càng thêm mạnh mẽ. Hắn vung Tiêm Hổ Kiếm len, tạo thành áp lực, toàn bộ không gian thoáng vặn vẹo. Hào quang trên Tiêm Hổ Kiếm lập tức tăng mạnh. Sức mạnh khổng lồ từ bên cạnh hắn ầm ầm chạy qua.
Ầm
Trọng kiếm của Nghệ Phong ẩn chứa mười thành đấu khí hung hăng đánh lên người nọ. Hắn mạnh mẽ phun ra đầy máu tươi, toàn thân bay ngược về phía sau. Người ở phía sau hắn, bị hắn hung hăng va phải. Người nào người nấy đều phun ra máu tươi. Ai cũng kêu thảm một tiếng rồi bay ngược về phía sau, hung hăng nện xuống mặt đất, còn lắc lư vài cái.
- Đi...
Nghệ Phong lôi kéo Ngu Phi, chạy ra phía ngoài. Hắn cũng không muốn ở lại đây quá lâu.
Nam tử đầu lĩnh cũng thật sự không ngờ được Nghệ Phong cương quyết như thế hãn, một chiêu lại khiến cả nhóm bọn họ mất đi sức chiến đấu.
- Đuổi theo, giết chết hắn!
Tuy rằng nam tử đầu lĩnh kinh hãi trước thực lực của Nghệ Phong, nhưng chính vì nguyên nhân như thế, hắn càng muốn ngăn cản được Nghệ Phong sau đó giết chết.
- Tự tìm cái chết...
Nghệ Phong nhìn cái đuôi đuổi theo phía sau, hắn buông tay Ngu Phi ra, nhìn Ngu Phi nói:
- Đứng ở chỗ này đừng nhúc nhích, chờ ta!
Không đợi đến Ngu Phi đồng ý, thân ảnh Nghệ Phong chợt lóe, tạo thành đạo tàn ảnh, tấn công về phía những ác nhân đang hung hăng đuổi theo.
Thực lực của Nghệ Phong mạnh như thế nào, tuy rằng những người này cũng là Nhân Cấp, hoặc là thỉnh thoảng có cao thủ Sư Cấp, nhưng so với Nghệ Phong không phải kém tới một, hai điểm!
- Nếu các ngươi đều muốn chết, vậy bản thiếu gia sẽ thanh toàn cho các ngươi!
Tiêm Hổ Kiếm của Nghệ Phong xẹt qua từng đạo quỷ ảnh, gần như không có chút do dự nào, mỗi lần hắn vung Tiêm Hổ Kiếm lên múa đều có thể tạo ra một lỗ trên yết hầu bọn họ. Bảy, tám người cũng không kiên trì được bao lâu. Bọn họ nhanh chóng bị Nghệ Phong một kiếm giải quyết sạch sẽ.
Nam tử đầu lĩnh thấy thế hoảng hốt, thật sự không ngờ được thực lực của Nghệ Phong còn cao hơn nhiều so với sự tưởng tượng của hắn. Tốc độ càng quỷ mị. Vốn tưởng những người này có thể giữ chân hắn được vài phút, không nghĩ rằng chỉ mấy kiếm đã bị giải quyết hết.
Hắn nhìn Ngu Phi xinh đẹp như thiên tiên ở trước mặt, trong lòng nổi lên tâm tư. Hắn liền giơ trọng kiếm tiến về phía nàng.
- Hừ...
Nghệ Phong hừ một tiếng, vừa đối phó với mấy người kia, Nghệ Phong gần như không chút nương tay, hắn dùng thực lực đến mười thành, thậm chí còn sử dụng thuấn di, cho nên đã gần như chỉ một kiếm giải quyết hết mấy người này.
Nhưng hắn thật sự không ngờ được, nam tử đầu lĩnh này lại lớn mật như thế, đi đánh lén Ngu Phi. Nghệ Phong cũng không biết Ngu Phi mạnh tới mức nào. Nữ nhân này từng tự nói mạnh hơn so với hắn, Nghệ Phong cũng không để ở trong lòng. Nhưng nhìn trọng kiếm của nam tử đầu lĩnh càng ngày càng đến gần, hắn tuyệt đối không cho phép có người ở trước mặt hắn thương tổn người hắn phải bảo vệ.
Trong nháy mắt, thân ảnh Nghệ Phong không dừng dù chỉ một khắc, lại biến mất.
Ngay khi trọng kiếm của nam tử đầu lĩnh sắp chém xuống Ngu Phi, lại phát hiện một người đứng trước mặt Ngu Phi, đấu khí của trọng kiếm cầm trong tay tăng vọt, cười lạnh nhìn hắn.
Nam tử đầu lĩnh trừng mắt: hắn là quỷ sao? Vì sao trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt mình?
Nam tử đầu lĩnh vĩnh viễn sẽ không biết đáp án này. Trọng kiếm của Nghệ Phong đã hung hăng chém về phía hắn.
Keng...
Nam tử đầu lĩnh đỡ được đòn thứ nhất của Nghệ Phong, còn chưa đến mức bị ép lui về phía sau, Tiêm Hổ Kiếm của Nghệ Phong lại xẹt qua phía hắn. Bất ngờ không kịp phản ứng, phía trên yết hầu của nam tử đầu lĩnh trào ra một dòng máu. thân ảnh Nghệ Phong ôm Ngu Phi chợt lóe, tránh thoát không để dòng máu này bắn lên trên người.
- Đi...
Tuy rằng Nghệ Phong có chút không nỡ rời khỏi thân thể mềm mại kiều này này, nhưng vẫn chuyển sang kéo tay Ngu Phi, chạy về phía một phương hướng.
...