Chương 507: Khống mị thuật


...


Nhiếp Hồn Sư có hai loại kỹ năng khiến thế nhân ước ao, một loại là luyện chế Mị đan, một loại là Khống Mị. Ý nghĩa chính là khống chế Linh Mị để cho chính mình sử dụng, chỉ có điều nhất định thực lực phải đạt ngũ tinh trở lên mới miễn cưỡng đạt đủ điều kiện. Hắn không biết phương pháp luyện chế Mị đan thế nhưng muốn Khống Mị đã có Phách Tuyệt Mị Trận giúp đỡ cho nên Nghệ Phong cũng có thể học được, chẳng qua từ khi đạt được ngũ tinh hắn vẫn chưa có cơ hội thực hiện.
Nghệ Phong nhìn Mị hỏa hồ ở trước mặt, nó đồng dạng cũng tham lam nhìn Nghệ Phong. Tuy rằng Nhiếp Hồn Sư là khắc tinh của Mị thế nhưng Nhiếp Hồn Sư cũng là thuốc bổ của nó. Đối với năng lượng tinh khiết và hồn thể cấu tạo thành Mị mà nói chính là sự trợ giúp rất lớn để Nhiếp Hồn Sư có thể thăng cấp. Mà Nguyên Hồn của Nhiếp Hồn Sư cũng là dụ hoặc cực lớn đối với Mị. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nghệ Phong nhìn năng lượng công kích lần thứ hai tới của Mị hỏa hồ, hắn liền vận chuyển Nhiếp Hồn Thuật thu nạp lấy năng lượng trong hư không, oanh kích về phía Mị hỏa hồ. Hai cỗ năng lượng chạm vào nhau trong hư không phát ra một mảnh ánh sáng đỏ rực.
Nghệ Phong đứng yên tại chỗ, hồn lực ầm ầm tiến ra hóa thành Nhiếp Hồn Thuật đánh tới Mị hỏa hồ.
- Nhiếp Hồn Thuật – Tỏa Linh!
Nghệ Phong thét lớn một tiếng, năng lượng trong hư không mạnh mẽ bạo động, tụ tập vào Nhiếp Hồn Thuật của hắn. Công kích của Nhiếp Hồn Thuật mang theo năng lượng khủng bố bay nhanh tới Mị hỏa hồ.
Nghệ Phong dùng toàn bộ thực lực ngũ tinh thi triển Nhiếp Hồn Thuật, làm sao Mị tứ giai có thể chống lại được. Công kích của Nhiếp Hồn Sư căn bản là khắc tinh của Mị, bị Tỏa Linh của Nhiếp Hồn Sư công kích toàn lực, trong nháy mắt năng lượng tập trung tại chỗ tấn công Mị, dưới sự oanh kích của năng lượng, màu sắc của Mị dần dần mờ đi.
Tỏa Linh là một thủ đoạn khống chế Mị trực tiếp, nếu như có thể để hồn thể của Mị tập trung lại vậy thì thi triển Khống Mị sẽ thuận buồm xuôi gió. Tuy rằng Tỏa Linh cũng có thể sử dụng với người, thế nhưng so với Mị thì hiệu quả kém hơn. Lấy thực lực ngũ tinh của Nghệ Phong, xác suất thi triển thành công Tỏa Linh với Mị cực cao, nhưng đối với cao thủ Sư giai, Nghệ Phong thi triển Tỏa Linh có xác suất thành công cực thấp.
Chỉ bằng điểm này có thể chứng thực Nhiếp Hồn Sư là khắc tinh của Mị.
Nghệ Phong nhìn Mị hỏa hồ ở trước mặt ra sức giãy dụa, trong ánh mắt hắn tràn đầy khinh thường. Hồn thể bị tập trung, tương đương với ngươi không còn chút lực lượng, làm sao có thể giãy dụa ra ngoài? Nghệ Phong cũng muốn nhìn xem Mị hỏa hồ có thể giãy dụa thoát ra khỏi Tỏa Linh không, chỉ có điều hồn lực của Mị tứ giai kém quá lớn so với Nhiếp Hồn Sư ngũ tinh, không có nguyên nhân đặc thù căn bản không có khả năng giãy dụa ra ngoài.
Nghệ Phong dùng Nhiếp Hồn Thuật không chế năng lượng không ngừng oanh kích vào Mị hỏa hồ, từng đạo năng lực đánh vào trên người Mị hỏa hồ, chỉ trong thời gian ngắn, vẻ ngoài sáng bóng của Mị hỏa hồ đã bị ảm đạm đi rất nhiều.
Nghệ Phong thấy vậy mới ngừng công kích Mị hỏa hồ, hắn hét lớn một tiếng:
- Khống Mị thuật! Lạc Ấn!
Nghệ Phong vừa nói xong liền phân ra một tia hồn lực từ trong thức hải, tinh thần lực của Nghệ Phong ở trên đó hóa hồn thành châm đâm về phía Mị hỏa hồ.
- Ngao...
Mị hỏa hồ kêu lên một tiếng, toàn bộ thân thể của nó liền mềm nhũn, quỳ rạp xuống mặt đất không chút nhúc nhích. Cùng lúc đó Nghệ Phong mơ hồ cảm giác trong thức hải của hắn có chút gì đó, hình như thành lập một mối liên kết.
Nghệ Phong buông hồn thể của Mị hỏa hồ ra, ánh mắt cổ quái nhìn Mị hỏa hồ. Thấy nó không còn vẻ tham lam khi đối mặt với chính mình, trong lòng không khỏi mắng to một tiếng: Kháo... Không phải vận khí tốt như vậy chứ? Lần đầu tiên sử dụng Khống Mị thuật đã thành công sao?
Nghệ Phong cảm giác được mối liên hệ kia như có như không liền thử khống chế Mị hỏa hồ đứng lên, thật không ngờ nó thực sự đứng thẳng lên.
Nghệ Phong ngửa mặt lên trời cười to, hắn cảm thấy chính mình thật quá thiên tài, không nghĩ tới lần đầu tiên thi triển Khống Mị thuật là có thể thành công thu phục một con Mị. Quả thực là thiên tài chưa từng có từ trước tới nay.
Nếu như Quái lão đầu biết được suy nghĩ hiện giờ của Nghệ Phong nhất định sẽ cười nhạt: một Nhiếp Hồn Sư ngũ tinh, dưới sự giúp đỡ của Phách Tuyệt Mị Trận cùng công pháp, khống chế được một Mị tứ giai còn dám tự nhân là thiên tài, đây quả thực là vũ nhục Nhiếp Hồn Sư.
Tại giới Nhiếp Hồn Sư, Nhiếp Hồn Sư khống chế Mị rất ít khi khống chế Mị có thực lực thấp hơn hắn, hơn nữa cho dù như vậy thì một lần thành công cũng không thiếu. Nghệ Phong mới như thế đã tưởng chính mình là thiên tài? Vậy người khác tính là cái gì?
Nghệ Phong tựa hồ rất có hứng thú với món đồ chơi mới, khống chế Mị hỏa hồ làm đủ các chuyện. Nghệ Phong phát hiện thuật khống Mị quả thật vô cùng biến thái, đây hoàn toàn là tìm khôi lỗi cho chính mình, hơn nữa khôi lỗi có thực lực kinh khủng. Nghệ Phong hầu như không thể tưởng tượng sau này khống chế một đàn Mị rồi thi triển Phách Tuyệt Mị Trận sẽ kinh khủng tới mức nào. Hắn càng nghĩ càng cảm thấy kinh khủng, trong lòng hạ quyết tâm dù thế nào đi nữa cũng không thể trả Phách Tuyệt Mị Trận lại cho Trữ Huyên.
Dù sao đi nữa Trữ Huyên cũng không phải Nhiếp Hồn Sư, cho nàng cũng vô dụng, còn không bằng để cho chính mình sử dụng sẽ tốt hơn.
Nghệ Phong cười hắc hắc vài tiếng, thầm nghĩ đến lúc đó nếu Trứ Huyên nghĩ tủi thân thì cùng lắm hắn sẽ ủy khuất mọt chút, cởi bỏ y phục để nàng chiếm tiện nghi. Nghệ Phong vẫn nghĩ chính mình rất thiện lương, cầm đồ của Trữ Huyên nên sinh ra cảm giác tội ác, cho nên muốn bồi thường nàng.
Võ giả có thể thu phục ma thú để chính mình sử dụng, thế nhưng người có thể thu phục được ma thú có bao nhiêu? Ít nhất Nghệ Phong chưa từng thấy. Đặc biệt ma thú và chủ nhân ngang bằng cấp nhau lại càng hiếm. Thế nhưng Nhiếp Hồn Sư lại khác, Nhiếp Hồn Sư khống chế Mị có thể vượt trên cấp của chính mình. Chỉ cần hạ được Lạc Ấn lên trên, cho dù Mị cao giai cũng rất nhẹ nhàng. Cũng khó trách Nhiếp Hồn Sư được xưng là chức nghiệp cao quý nhất, quỷ dị nhất. Chỉ bằng vào điểm ấy cũng đã đủ khiến cho vô số người hướng tới.
Phách Tuyệt Mị Trận quả thực rất bá đạo, hầu như có thể khống chế điều khiển Mị giống như chân tay chính mình. Lúc đầu Nghệ Phong thi triển thuật khống Mị còn có chút trục trặc, thế nhưng càng về sau khống chế Mị hỏa hồ càng trở nên thuận lợi, hắn cảm giác không còn chút trắc trở, mối liên hệ kia cũng dần dần trở nên rõ ràng hơn.
Nghệ Phong cố gắng yên ổn tâm tình kích động trong lòng, tay kết ấn hô to một tiếng:
- Ấn!
Trong nháy mắt, Mị hỏa hồ cư nhiên tiêu thất trong hư không, Nghệ Phong thấy một màn như vậy cảm giác rất kinh ngạc, thế nhưng cũng không muốn đi sâu vào nghiên cứu. Bản thân thế giới này đã vô cùng thần kỳ, Mị hỏa hồ tiêu thất giữa hư không thì thế nào? Nếu Không gian giới chỉ cũng có vậy thì Mị hỏa hồ có một không gian thứ hai có gì là lạ?
Chẳng qua Nghệ Phong cảm thấy vô cùng bội phục người đầu tiên phát hiện ra Nhiếp Hồn Thuật, đây mới chân chính là thiên tài a. Nghệ Phong nghĩ thiên tài như vậy mới có thể sánh bằng hắn.
Nghệ Phong cảm nhận trong thức hải còn có chút liên hệ nhàn nhạt, hắn an ổn tâm tình xuống, hơi nắm chặt ngực. Hiện giờ hắn có chút lo lắng Phách Tuyệt Mị Trận bị rơi mất, thế nhưng khi thả thần thức vào trong nhẫn, cảm nhận được nó vẫn còn tồn tại liền thả lỏng tâm tình.
Nghệ Phong lắc mình tránh né những dòng xoáy mà bay đi, thân ảnh không ngừng biến ảo hướng về chỗ sâu bên trong trọng thứ hai, đồng thời tinh thần cũng vô cùng cảnh giác, vừa mới bước vào trọng thứ hai đã gặp phải Mị tứ giai, vậy thì sinh vật có thể uy hiếp tới hắn trong trọng thứ hai vẫn còn. Nghĩ vậy, trong lòng Nghệ Phong càng đề cao cảnh giác hơn, cẩn thận đi chậm rãi về phía trước. Càng tiến lên phía trước, Nghệ Phong càng cảm giác nhiệt độ trở nên khốc nhiệt. Hoàn cảnh cũng tồi tệ hơn.
- Mẹ nó, lão gia hỏa viện trưởng kia lừa dối ta. Bây giờ mới chỉ tới trọng thứ hai đã kinh khủng như vậy, nếu như đến trọng thứ năm thì tính mệnh ta còn sao?
Nghệ Phong cảm thấy chính mình bị viện trưởng lừa dối, cho nên lúc đó mới hăng hái bừng bừng chạy tới Luyện Ngục, nếu không chắc chắn hắn sẽ chờ truyền thừa xong rồi mới tới đây để đi Luyện Ngục.

...