...
Tất cả mọi người nhìn Nghệ Phong, không cách nào tưởng tượng Nghệ Phong rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Pháp tắc chi nguyên của Nghệ Phong triệt để vỡ vụn, kinh mạch cũng đã vỡ vụn. Chỉ là, dưới tình huống như thế, hắn như thế nào còn có thực lực tới mức này, hơn nữa giống như càng nâng cao một bước.
Võ giả không có kinh mạch, vậy thì chờ triệt để phế bỏ. Điểm này, trên đại lục không ai ngoại lệ. Chỉ là, bây giờ lại xuất hiện một ngoại lệ. Một phế nhân đứt đoạn kinh mạch lại có thực lực chém giết đại lão. Điều này có phải là buồn cười quá hay không?
- Ngươi... Ngươi...
Xuyên thành vị hoàng đế 'cong vòng', thụ 1 lòng muốn bảo vệ chàng hoàng tử lưu lạc để đổi lại cái kết lâm ly bi đát!
Tôi có mắt âm dương
Trong khốn cảnh tìm thấy hi vọng, đây là hành trình từ Thợ săn yếu nhất thành Thợ săn mạnh nhất hạng S!
Quái nữ hiện đại vô tình xuyên không vào vòng tay Đế vương, cố tình giả sen trắng yếu đuối nhưng bị bắt hiện 'nguyên hình'
Đại lão Tiên Cảnh trừng mắt nhìn Nghệ Phong, trong mắt tràn đầy ý hoảng sợ.
Nghệ Phong khẽ mỉm cười nói:
- Thật bất ngờ đúng hay không? Kỳ thật ta cũng thật bất ngờ. Nhưng mà thật xin lỗi, tuy ta không có hoàn toàn thành công, nhưng thu thập các ngươi là đủ rồi. Các ngươi không phải nói ta trở thành phế nhân sao, lúc trước nói tự ý tiến vào Tội Ác Chi Thành trong trăm dặm giết không tha là lời nói vô dụng sao? Hôm nay ta sẽ nói cho thiên hạ biết, hiện tại có tác dụng như trước!
Nói xong, trong tay Nghệ Phong xuất hiện Tru Tiên Kiếm lần nữa.
Sắc mặt hai đại lão Tiên Cảnh đại biến, tuy không biết thực lực Nghệ Phong lúc này mạnh cỡ nào. Nhưng mà từ vừa rồi Nghệ Phong một kiếm chém giết một võ giả cấp bậc đại lão xem xét, hắn biết Nghệ Phong lúc này tuyệt đối không là bọn hắn có thể ngăn cản, bọn họ không chút nghĩ ngợi, thân ảnh lóe lên nhanh chóng đào tẩu.
Nghệ Phong nhìn hai người chạy trốn, khóe miệng mang theo một tia cười lạnh, cũng không lập tức đuổi đi theo, mà chỉ lẩm bẩm trong miệng nói:
- Chạy sao?
Mà theo tiếng nói của Nghệ Phong hạ xuống, bóng người Nghệ Phong biến mất không thấy, thân ảnh thoáng hiện một chút ở chân trời xa xôi, sau đó tiếp tục biến mất lần nữa.
- Chỉ Xích Thiên Nhai?
Liễu Nhiên kinh hãi mở miệng, không dám tin nhìn hư không đã trống rỗng. Tuy Liễu Nhiên cũng đạt tới thân pháp Mị Ảnh tầng thứ ba. Nhưng muốn thi triển ra tinh túy của thân pháp Mị Ảnh là Chỉ Xích Thiên Nhai quả thực vọng tưởng. Trong lịch đại Tà Đế, có thể thi triển ra Chỉ Xích Thiên Nhai cũng không có mấy người. Đó không phải bởi vì thực lực mạnh thì nhất định có thể thi triển ra, mà là Chỉ Xích Thiên Nhai cùng với thiên địa đạt tới một cấp độ phù hợp cực kỳ khủng bố, như vậy mới có thể thi triển ra.
Võ giả trong Tội Ác Chi Thành vây xem, nhìn Nghệ Phong biến mất, lập tức nhìn thoáng qua thi thể đại lão Hạ gia lưu lại, nguyên một đám trợn mắt nhìn nhau, sau đó bộc phát tiếng kêu sợ hãi cùng thanh âm mừng rỡ rung trời.
Đối với bọn hắn mà nói, thành chủ Nghệ Phong càng mạnh, cuộc sống của bọn hắn càng tốt. Tối thiểu, hơn nửa năm này bọn họ đã bị đè nén lợi hại. Lúc này bạo phát ra, tiếng vang này cơ hồ muốn xốc Tội Ác Chi Thành lên tận trời.
Đang lúc mọi người kêu lên sợ hãi, Nghệ Phong cũng không rời đi bao lâu. Sau một lát, Nghệ Phong xuất hiện trong Tội Ác Chi Thành. Nhìn Nghệ Phong trở về, Liễu Nhiên không nhịn được hỏi:
- Giải quyết rồi?
Nghệ Phong khẽ cười cười nói:
- Đi thôi. Trở về đi. Ta lại muốn nhìn, ai còn dám quấy nhiễu Tội Ác Chi Thành.
Tuy Liễu Nhiên đã sớm đoán được Nghệ Phong trở về là đã chém giết sạch hai người. Nhưng khi nghe được Nghệ Phong thừa nhận, hắn vẫn rung động không thôi.
Ba tồn tại cấp bậc đại lão, ba người này ở trong Tiên Cảnh cũng có tiếng nói nhất định. Chỉ là, nhân vật như vậy, cư nhiên trong khoảng thời gian ngắn bị Nghệ Phong chém giết ba người. Hắn thật sự mạnh như vậy sao?
Nghệ Phong thấy Liễu Nhiên còn muốn hỏi cái gì, nhìn Liễu Nhiên cười nói:
- Trước trở về rồi hãy nói.
Nói xong, Nghệ Phong nắm tay Nguyệt Nghiên còn đang trong ngốc trệ, mang theo cả đám người bay về phủ thành chủ.
Liễu Nhiên tiến vào phủ thành chủ, cũng không nhịn được nữa hỏi:
- Chuyện gì xảy ra? Kinh mạch ngươi đều đoạn là sự thật, vì sao còn có thực lực bực này?
Nghệ Phong cũng không che dấu nói:
- Đứt đoạn kinh mạch là sự thật. Bất quá, cũng nương theo nguyên nhân này, mạo hiểm một lần cửu tử nhất sinh. Lăng Thần Quyết đã tu luyện tới cảnh giới càng cao hơn.
- Lăng Thần Quyết tới cảnh giới càng cao hơn?
Liễu Nhiên có chút nhíu mày. Đối với hắn mà nói, sau khi Nghệ Phong lĩnh ngộ Ngũ hành, chính là lúc Lăng Thần Quyết đại thành, chính là cảnh giới cao nhất. Như thế nào hiện tại lại xuất hiện một cảnh giới càng cao hơn?
- Ha ha! Loại cảnh giới này, đừng nói là ngươi, sợ là ngay cả Thánh chủ, lịch đại tông sư biên soạn Lăng Thần Quyết cũng không thể tưởng được. Bọn họ một mực đặt mục tiêu giúp võ giả lĩnh ngộ Ngũ hành, sau lại suy diễn pháp tắc bản nguyên. Nhưng lại không nghĩ ra, bản thân mình chính là một Ngũ hành. Hoàn toàn phù hợp với Ngũ hành một chỗ, có lẽ có thể đạt tới cấp độ rất cao, có kinh mạch, ngược lại vướng víu.
Nghệ Phong hồi đáp.
Nghe được Nghệ Phong nói, Liễu Nhiên ngốc trệ tại chỗ. Cái ý nghĩ này ai dám nói ra? Ai dám nghĩ, chỉ là Nghệ Phong không chỉ dám nghĩ, cư nhiên còn làm như vậy. Không có kinh mạch, chuyện tình như thế trên đại lục còn chưa từng xuất hiện qua.
Mặc dù Nghệ Phong nói nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng phải suy nghĩ cho rõ ràng, trong đó hung hiểm có thể nghĩ. Sáng tạo một đường lối tu luyện mới, đừng nói cửu tử nhất sinh, trên thực tế là thập tử vô sinh. Mà khiến người ta vui mừng chính là, Nghệ Phong may mắn thành công.
Nghệ Phong nhìn Liễu Nhiên trầm mặc, trong lòng Nghệ Phong giật mình nói:
- Lão đầu tử, ngươi ngàn vạn lần đừng nếm thử nha, ta có lẽ may mắn thành công, nhưng mà đó là bởi vì ta có lực lượng Ngũ hành, nguyên bản kinh mạch đã sớm trải rộng toàn thân. Nhưng ngươi lại khác. Lực lượng không đồng bộ, kinh mạch giống như người thường, ngươi nếm thử mà nói, thật sự chỉ có đường vẫn lạc.
Nghe được Nghệ Phong nói, Liễu Nhiên cười mắng:
- Ta sẽ không ngu như vậy đâu. Bất quá, ngươi ra tay có thể chém giết một đại lão, ngươi đạt tới cấp bậc gì rồi? Bát giai? Cửu giai? Hay là Chí Tôn?
Nghệ Phong lắc đầu cười khổ nói:
- Ngươi thật đúng là để mắt ta. Nếu như nhất định phải tính mà nói, lúc này mới niết bàn tìm đường sống trong cõi chết, thực lực hẳn là tương đương với thất giai đỉnh phong a.
Liễu Nhiên nghe được Nghệ Phong nói, khẽ gật đầu. Lần này hao tốn tinh lực lớn như thế, thậm chí bốc lên hung hiểm biến thành phế nhân, ngược lại là có thêm không ít thu hoạch.
- Bất quá cũng không đúng a. Thất giai đỉnh phong, làm sao ngươi có thể chém giết đại lão thoải mái như thế, bọn họ không hề có lực ngăn cản. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Liễu Nhiên sững sờ, lập tức trừng to mắt nói:
- Ngươi lĩnh ngộ pháp tắc bản nguyên rồi?
Nghệ Phong lắc lắc đầu nói:
- Pháp tắc bản nguyên như thế nào dễ lĩnh ngộ như vậy? Ha ha, về phần ta có thể chém giết đại lão thoải mái như thế, điều này cũng không kỳ quái, ngươi gặp qua ta khi nào không mạnh hơn võ giả ngang cấp một bậc chứ. Huống chi, thực lực thất giai đỉnh phong, vốn so với lực lượng bọn của hắn đã trên mạnh hơn một bậc. Bọn họ bất quá là thực lực thất giai mà thôi.
Nghe được câu này, Liễu Nhiên vẫn là nhíu mày, đối với cái này giải thích của Nghệ Phong cũng không hài lòng.
Nghệ Phong cười cười, không nói quá nhiều. Đương nhiên không chỉ là nguyên nhân này, còn có một nguyên nhân khác là bởi vì Tru Tiên Kiếm. Tru Tiên Kiếm từ khi hắn biến thành thân thể Ngũ hành, mới có thể hoàn toàn mượn nhờ uy lực Tru Tiên Kiếm, lúc này mới có thể phát huy toàn bộ lực lượng của Tru Tiên Kiếm, như vậy mới có thể để hắn chém giết đại lão thoải mái như thế.
...