Chương 242: Ngươi xác định ta không làm gì được ngươi?


...

Bạch Hàn Tuyết thấy Nghệ Phong hình như không có ý tứ phản ứng lại, nàng cũng không vội, lẳng lặng ngội lại bên người Nghệ Phong, thân thể yêu kiều tản mát ra từng đợt hương thơm ngát, bay vào trong mũi Nghệ Phong.
Nhất thời, trên mặt cỏ xuất hiện một màn quỷ dị. Một nữ nhân tuyệt mỹ nhìn chằm chàm vào một thiếu niên, phảng phất như đang chờ hắn. Còn thiếu niên kia lại đang nhắm mất, dường như khinh thường đối phương.
Tư thái như vậy của Nghệ Phong khiến đám nam nhân nhìn thấy một màn này đều mắng to: Kháo... Tiểu tử này không còn là người rồi, cư nhiên bỏ qua không nhìn mỹ nữ tuyệt sắc như vậy.
Quan trọng nhất chính là, nữ nhân tuyệt sắc này chính là Bạch Hàn Tuyết, người được xưng là băng sơn mỹ nhân của học viện, điều này càng khiến người ta cảm thấy hứng thú. Rốt cuộc là chuyện gì có thể khiến băng sơn mỹ nữ của học viện thành như vậy? Lẽ nào băng sơn đã bị thiếu niên trước mặt kia hòa tan rồi sao?

Xuyên thành vị hoàng đế 'cong vòng', thụ 1 lòng muốn bảo vệ chàng hoàng tử lưu lạc để đổi lại cái kết lâm ly bi đát!
Tôi có mắt âm dương
Trong khốn cảnh tìm thấy hi vọng, đây là hành trình từ Thợ săn yếu nhất thành Thợ săn mạnh nhất hạng S!
Quái nữ hiện đại vô tình xuyên không vào vòng tay Đế vương, cố tình giả sen trắng yếu đuối nhưng bị bắt hiện 'nguyên hình'
Ánh mất mấy gã nam nhân chuyển hướng Nghệ Phong, cũng không phát hiện hắn có điểm gì kỳ lạ, không rõ mỹ nhân băng sơn này vì sao lại đối đãi đặc biệt với hắn như vậy.
Bạch Hàn Tuyết vẫn không nói một câu, lẳng lặng ngồi chờ bên người Nghệ Phong, nàng đã từng thể hội qua Nghệ Phong cường thế một lần, biết làm gì với Nghệ Phong cũng là vô ích, vì bảo điển của nhà mình, nàng thậm chí còn không dám đơn giản mở miệng. Nàng sợ Nghệ Phong sẽ tăng thềm phần ác cảm với mình. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Có ví dụ của Thượng Quan Vũ Phượng, nàng biết cái gì có thể làm, cái gì không thể làm. Bạch Hàn Tuyết chưa bao giờ thiếu thông minh, so với Thượng Quan Vũ Phượng, nàng thành thục hơn rất nhiều.
- Lẽ nào nàng định ngồi mãi tại chỗ này với ta!
Ngay khi Bạch Hàn Tuyết đang định nói với bảo điển nhà mình, thanh âm nhàn nhạt của Nghệ Phong đột nhiên vang lên bên tai.
- A...
Bạch Hàn Tuyết thật không ngờ Nghệ Phong đột nhiên mở miệng, thanh âm bất ngờ khiến nàng hơi hoảng sợ.
Khuôn mặt trắng mịn lạnh lùng của nàng khẽ hiện lên nụ cười, thẩm thấu ra vẻ đẹp vô hạn. Mái tóc đen tùy ý buông xuống, thả vuông góc với cần cổ dài trắng toát tạo thành một thứ tinh khiết, thâm chí khiến người ta như cảm giác được da thịt trắng ngọc ôn nhuận của nàng. Ánh mất hơi chuyển xuống, khuôn ngực đầy đặn vể cao, triển lộ ra toàn bộ nét mị hoặc của người nữ nhân.
Thế nhưng, nét mị hoặc đó còn bé nhỏ không đáng kể so với cặp chân thon dài chấn động mất người. Mặc dù đã được các nàng Tần Y, Điệp Vận Du và tiểu ma nữ tôi luyện qua, Nghệ Phong vẫn không nhịn được dấy lên một cỗ cảm giác khô nóng miệng lưỡi, nhìn cặp chân Bạch Hàn Tuyết, chung quy hắn vẫn không nhịn được nghĩ đến chút hình tượng.
- Nàng sẽ không chuẩn bị hỏi bảo điển nhà nàng ở đâu chứ?
Nghệ Phong nhìn nữ nhân lãnh ngạo trước mắt, mỉm cười nói, ánh mất không chút kiêng kỵ lưu chuyển trên khắp cặp đùi Bạch Hàn Tuyết.
- Ách...
Bạch Hàn Tuyết thấy Nghệ Phong nói ra mục đích của mình, nàng tuyệt không thấy bất ngờ, có điều ánh mất kia của hắn khiến nàng hơi nhíu mày. Bạch Hàn Tuyết tự nhiên biết cặp chân mình mị hoặc nam nhân cỡ nào, thế nhưng người có thể không chút kiêng kỵ quan sát mình như hắn kia cũng không nhiều.
- Ta đây sẽ nói lại với nàng một lần, bảo điển nhà nàng ta không hề biết. Hơn nữa... Ta đối với bảo điển nhà nàng cũng không chút hứng thú!
Nghệ Phong nói xong, xoay người quay đi, cũng không muốn dây dưa mãi vấn đề bảo điển với Bạch Hàn Tuyết. Nghệ Phong nghĩ, dây dưa chuyên tình bảo điển với nàng, còn không thoải mái bằng tìm một nữ nhân nói chuyện nhân sinh.
- Thế nhưng người cướp đi bảo điển nhà ta khi đó sử dụng chính là Lôi Đình Phá Nhật Kiểm!
Bạch Hàn Tuyết thấy Nghệ Phong nói vậy, nàng hiển nhiên không chịu buông tha.
Nghệ Phong trắng mắt nhìn, nói:
- Hắn có thể đoạt bảo điển nhà nàng, lẽ nào trước đó không thể đoạt được vũ kỹ Lôi Đình Phá Nhật Kiếm sao?
Nghệ Phong cũng không có nói bừa, lấy phong cách hạng nhất của Thánh Tông, vũ kỹ Lôi Đình Phá Nhật Kiểm này thật sự có thể đoạt tới được. Dù sao Thánh Tông cũng tranh đoạt nhiều thứ lắm, chỉ là vũ kỹ Lôi Đình Phá Nhật Kiểm hơi ữân quý một chút mà thôi.
Bạch Hàn Tuyết sửng sốt, thật không ngờ Nghệ Phong nói ra một câu như vậy. Nàng vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, hỏi:
- Vậy ngươi có thể nói cho ta biết, người tranh đoạt đó là ai không?
Tuy rằng Bạch Hàn Tuyết không tin lời Nghệ Phong, thể nhưng không thể không theo lời Nghệ Phong truy hỏi tiếp.
- Ai? Kháo... Ta làm sao biết. Nàng cư nhiên đi hỏi ta chuyện tình của mấy trăm năm trước?
Nghệ Phong đối với nữ nhân ngu ngốc này đúng là không có biện pháp, trắng mất nhìn nói.
Bạch Hàn tuyết nghe Nghệ Phong nói, khuôn mặt lãnh ngạo ngưng lại, nàng cắn môi nói:
- Rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới chịu nói cho ta biết tin tức về bảo điển?
Nghệ Phong nghe được Bạch Hàn Tuyết nói, cảm giác đau đầu: nữ nhân này thật là cố chấp, xem ra đã nhận định mình biết hạ lạc của bảo điển ở đâu.
Nghệ Phong nhìn từ trên xuống dưới thân thể mị hoặc của Bạch Hàn Tuyết, cuối cùng ánh mất vẫn dừng lại trên đùi nàng, nụ cười tà mị trên miệng càng đậm hơn.
- Kỳ thực, ngươi thật đúng là không có gì có thể đả động ta, may rằng nàng lớn lên không đến nỗi tệ, bản thiểu đây thích nhất chuyện cháy nhà đi hôi của! Chuyện đó, nàng tự minh bạch đi!
Một câu nói của Nghệ Phong nhất thời trên mặt hiện lên một dáng cười châm biếm. Nam nhân quả nhiên không một gã tốt, trong đầu đều chỉ biết . nghĩ tới thứ chuyện xấu xa!
- Có thể... Chỉ cần ngươi đưa bảo điển cho ta! Bất luận sự tình gì ta cũng đáp ứng ngươi!
Bạch Hàn Tuyết không chút suy nghĩ nói, nàng này cũng đáp ứng thật nhanh đi, khiển Nghệ Phong phải ngạc nhiên không thôi.
Nghệ Phong ngoáy ngoáy lỗ tai, quay qua nói với Bạch Hàn Tuyết:
- Nàng xác định mình không nói sai chứ?
- Chỉ cần ngươi có thể đưa trở về bảo điển nhà ta? Ta tùy ý ngươi muốn làm gì thì làm!
Câu muốn làm gì thì làm này có chút quá sức tưởng tượng, đặc biệt chú ý tới cặp chân kia của Bạch Hàn Tuyết, Nghệ Phong cảm giác huyết mạch trong mình có chút mở rộng.
- Kháo... Nữ nhân này không chỉ có thân thể dụ người, ngay cả nói năng cũng dụ người như vậy!
Có điều, quỷ mới biết được bảo điển kia ở phương nào, thể nên Nghệ Phong chỉ còn đường bỏ qua đề nghị dụ hoặc tới cực điểm này.
- Cô nàng, không nên quá đề cao mình. Nếu bản thiếu muốn làm điều gì với nàng, còn phải đợi giao dịch sao?
Nghệ Phong trực tiếp cự tuyệt lời Bạch Hàn Tuyết.
- Nếu như ta không thích, ngươi tuyệt đối không thể làm gì được ta!
Bạch Hàn Tuyết tăng thêm lợi thể của mình, có điều thanh âm càng thêm lãnh ngạo.
- Phải không? Có muốn hiện tại thử xem?
Nghệ Phong tà mị nhìn Bạch Hàn Tuyết.

...