...
Bất quá khi Nghệ Phong tiến vào không gian truyền thừa của Bạch Hàn Tuyết mới hiểu được lời nàng nói, có lẽ biết pháp tắc chi lực có thể truyền thừa hay không là như thế nào.
Bên trong không gian kì dị này có bảy khối ngọc thạch trên đỉnh đầu. Ánh mắt Nghệ Phong quét về phía ngọc thạch, đột nhiên một người trung niên từ trong đó bay ra quan sát Nghệ Phong.
Nghệ Phong nhìn nam tử trung niên, thần sắc đột nhiên cả kinh. Hắn phát giác được nam tử trung niên này là một tàn hồn, lập tức hắn đoán được thân phận của tàn hồn này.
Tựa hồ Bạch Hàn Tuyết biết Nghệ Phong đã rõ ý định của mình, nàng gật đầu nói với Nghệ Phong:
Xuyên thành vị hoàng đế 'cong vòng', thụ 1 lòng muốn bảo vệ chàng hoàng tử lưu lạc để đổi lại cái kết lâm ly bi đát!
Tôi có mắt âm dương
Trong khốn cảnh tìm thấy hi vọng, đây là hành trình từ Thợ săn yếu nhất thành Thợ săn mạnh nhất hạng S!
Quái nữ hiện đại vô tình xuyên không vào vòng tay Đế vương, cố tình giả sen trắng yếu đuối nhưng bị bắt hiện 'nguyên hình'
- Đây là lão tổ tông.
Có được xác nhận của Bạch Hàn Tuyết, Nghệ Phong khom người hành lễ với nam tử trung niên:
- Bái kiến tiền bối.
Nam tử trung niên nhìn Nghệ Phong, khẽ gật đầu sau đó lại chuyển ánh mắt sang Bạch Hàn Tuyết. Bạch Hàn Tuyết lập tức có chút xấu hổ.
Bất quá, khi ánh mắt nam tử trung niên nhìn về phía Nghệ Phong, đánh giá hồi lâu, đột nhiên trong mắt hiện lên sự hoảng sợ:
- Tại sao ngươi lại có khí tức của hắn?
Những lời này khiến Nghệ Phong khẽ giật mình, bất quá hắn phản ứng kịp thời. Nghệ Phong cung kính nói:
- Vãn bối là tông chủ Tà Tông đương đại.
Nghe thấy câu này, nam tử trung niên có hơi giật mình. Ánh mắt hắn nhìn Nghệ Phong với vẻ phức tạp. Năm đó hắn bị Viễn Cổ Chí Tôn bức đến bước đường cùng, lúc này thấy khí tức của Viễn Cổ Chí Tôn thì thần hồn nát thần tín, trong lòng nổi lên nỗi sợ hãi khủng bố.
- Hắn vẫn còn ở Tà Tông sao?
Nam tử trung niên nghi ngờ hỏi, chẳng lẽ kế hoạch Viễn Cổ năm đó của bọn họ đã thất bại sao?
Nghệ Phong lắc lắc đầu đáp:
- Ta là do truyền thừa của tà Tông xuống nên trùng hợp có một đạo khí tức mà thôi. Hơn nữa thời kì viễn cổ đã cách đây lâu lắm rồi, con người sao có thể sống lâu như vậy được?
Nam tử trung niên suy nghĩ một chút, nghĩ thầm tuy rằng không biết Viễn Cổ Chí Tôn có thể sống bao lâu. Nhưng hắn thì sống không dài lắm, cho dù là linh hồn, nhưng nếu không phải nhờ môi trường đặc biệt nơi đây thì đã không có khả năng sống lâu như vậy. Ví dụ như môi giới đặc thù của hắn chính là ngọc thạch. Thế nhưng nhiều năm đã qua, hắn cũng sắp phải tiêu tán rồi.
Như nam tử Vương Tọa có thể bảo trì linh hồn lâu như thế cũng xem như một hiện tượng kì lạ. Vị Thánh cấp trước kia vì muốn tra tấn hắn nên đã dùng mấy cách bổ xung linh hồn khác nhau, cho dù hắn đã tiêu tán, nhưng lại được bổ xung trở về. Huyền thủy cũng có tác dụng ngưng tụ linh hồn rất cường hãn.
Mà hiển nhiên, tuy rằng khối ngọc thạch này có thể bảo tồn linh hồn của hắn, nhưng không thể bảo trì mãi mãi.
Nghệ Phong nhìn thoáng qua Bạch Hàn Tuyết rồi nói ra nghi hoặc trong lòng:
- Theo ta được biết, pháp tắc cực kỳ nghịch thiên. Muốn truyền thừa xuống sợ là khó khăn không nhỏ, nhưng sao tiền bối có thể truyền thừa pháp tắc chi lực cho Bạch Hàn Tuyết, hơn nữa còn khiến nàng có thể khống chế hoàn toàn?
Nam tử trung niên gật gật đầu, lập tức nói:
- Ngươi nói không sai. Độ khó khi Thánh cấp muốn truyền thừa pháp tắc chi lực cho người khác rất cao, nhưng không phải toàn bộ Thánh cấp đều như vậy. Thánh cấp cũng phân chia đẳng cấp, trên ngũ giai chính là một tồn tại cấp bậc khác. Cường giả bậc đó chỉ cần nhấc tay cũng làm liệt sơn phiên hải. Pháp tắc chi lực của họ theo thời gian trở nên hoàn mĩ, bởi vậy có thể truyền thừa cho đệ tử hậu bối. Tuy rằng điều đó sẽ làm tổn hại rất nhiều pháp tắc chi lực, nhưng thực lực ngũ giai có thể chèo chống được. Đương nhiên, sau khi truyền thừa chấm dứt, đệ tử hậu bối không có khả năng có được pháp tắc chi lực ngũ giai ngay lập tức. Mà chỉ tương đương với pháp tắc chi lực của Thánh cấp bình thường nhất. Nếu là Thánh cấp tứ giai truyền thừa e rằng sẽ tiêu hao hết pháp tắc.
Nghe lời hắn giải thích, lúc này Nghệ Phong mới hiểu đích truyền thừa quá mức lãng phí. Không tới mức vạn bất đắc dĩ, có lẽ không ai truyền thừa.
- Ha ha, một cường giả Thánh cấp ngũ giai lại đổi một Thánh cấp bình thường. Cách biệt như trời với đất cỡ đó, ai dám làm? Nếu không phải kiếp nạn buông xuống thì sao có người nguyện ý? Hơn nữa nhất quan trọng nhất là người đạt được truyền thừa sẽ không bao giờ vượt qua người truyền thừa. Ví dụ như năm đó ta là Thánh cấp lục giai thì về sau thành tựu cao nhất của Bạch Hàn Tuyết cũng chỉ là Thánh cấp lục giai. Không có khả năng vượt qua cấp độ này.
Nam tử trung niên nói:
- Hơn nữa, nàng có thể đạt tới hay không còn phải xem vận khí và thiên phú của nàng.
1. Cũng không tệ lắm.
Nghệ Phong nhìn Bạch Hàn Tuyết cười nói, không phải cố ý hạ thấp nàng. Thiên phú trước kia của nàng, muốn đi vào Thánh cấp còn khó hơn lên trời, tuy rằng bây giờ nàng có khả năng hơn, nhưng chính nàng phải chăm chỉ tu luyện mới được.
- Nếu không phải tình huống đặc biệt, có rất ít võ giả dùng loại truyền thừa này. Hơn nữa cho dù Thánh cấp ngũ giai khi truyền thừa cũng không chắc mười phần. Đầu tiên phải tìm được người thích hợp, rồi nơi phù hợp truyền thừa, như vậy mới miễn cưỡng có thể thi triển. Năm đó nếu không phải ta ngẫu nhiên đạt được một môn công pháp Huyết Chi truyền thừa thì cũng không thể chế tạo ra di chỉ này chờ hậu nhân đến.
Nam tử trung niên cười nói. Trên đại lục, từ trước tới nay, cường giả Thánh cấp ngũ giai do đại nạn chết không kể hết. Nhưng không phải ai cũng có thể truyền thừa pháp tắc cho đệ tử hậu bối. Mặc dù có, nhưng đã ít lại càng ít.
Trước kia Bạch Hàn Tuyết không hề có hi vọng bước chân vào Thánh cấp, lúc này lại có thể đã an ủi cho nàng lắm rồi. Nàng lên tiếng:
- Lão tổ tông, như vậy ta cũng rất hài lòng rồi.
Nam tử trung niên thở dài một hơi nói:
- Năm đó nếu không phải đoạt đồ không nên đoạt, gây nên lửa giận của Chí Tôn, vậy thì Bạch gia cũng không trở nên suy tàn như vậy, mà thành tựu của ta cũng không chỉ dừng lại ở Lục giai. Nếu không có thể truyền thừa cho ngươi nhiều thứ tốt hơn. Hiện tại… Đáng tiếc! Thật đáng tiếc a!
Nghe thấy lời nói của nam tử trung niên, Nghệ Phong tự nhiên biết là vật gì. Trong lòng hắn có hơi chột dạ, dù sao hắn đã đổi đồ của người ta. Mặc dù lấy không ít bảo vật, nhưng ai biết Bạch Hàn Tuyết sẽ nghĩ như thế nào.
Nghệ Phong ho khan hai tiếng, coi như không có nghe thấy câu này.
Nam tử trung niên thấy Nghệ Phong ho khan, sắc mặt hắn hơi trắng bệch, liền không nghĩ nữa. Hắn lên tiếng:
- Trước tiên ngươi đi chữa thương đi.
Nghệ Phong gật nhẹ đầu, nói với trung niên nam tử:
- Vậy vãn bối đi chữa thương trước, sau đó quay lại thỉnh giáo tiền bối một số chuyện.
Nam tử trung niên gật nhẹ đầu, sau đó tiến vào bên trong ngọc thạch. Lần này, nếu không phải Bạch Hàn Tuyết hấp thụ truyền thừa thì hắn cũng không thể tỉnh lại. Nhưng mà nếu hiện thân thì tàn hồn của hắn sẽ không kiên trì được bao lâu nữa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Bạch Hàn Tuyết nhìn Nghệ Phong xếp bằng dưới đất liền hỏi:
- Có cần ta hỗ trợ một chút hay không?
Nghệ Phong lắc lắc đầu đáp:
- Không có gì đáng ngại.
Nói xong, Nghệ Phong lấy Tiên Thuật ngũ thức từ trong giới chỉ ra, đưa cho nàng:
- Cho nàng một món đồ tốt. Lúc rảnh thì tu luyện đi.
Bạch Hàn Tuyết nghi hoặc tiếp nhận, sau đó trợn trừng mắt nhìn Nghệ Phong mang theo vẻ kinh hãi.
...