...
Ầm…
Tinh Bạo Nhật Nguyệt trong nháy mắt oanh kích lên người đối phương, âm thanh ầm vang rung chuyển hư không, giống như thủy tinh sụp đổ tan tành, kình khí mạnh bạo lược oanh kích lên người Nghệ Phong, khiến Nghệ Phong phun máu bay ngược ra ngoài, quần áo cũng bị luồng kình khí này oanh kích cho rách bươm tơi tả.
Lý Mông cũng không tốt gì hơn so với Nghệ Phong, dưới chiêu Tinh Bạo Thiên Hạ được thi triển toàn lực, hắn cũng đồng thời phun máu tung toé. Hắn bị văng ra xa hơn trăm thước, kéo theo một đường máu dài, lưu lại một vết tích thật sâu trên mặt đất, lúc này mới quỳ một chân để giữ vững thân người, dòng máu đỏ tươi từ khóe miệng hắn chảy ra. Hắn cố gắng muốn đứng dậy, di động thân thể, nhưng sự đau đớn khiến sắc mặt hắn trở nên trắng bệch.
Nghệ Phong phía đối diện cũng không tốt hơn bao nhiêu, năng lượng trong cơ thể giống như sóng biển bắt đầu rút đi mất, hắn dùng tay chống đỡ lấy thân thể, cảm giác của tác dụng phục trong nháy mắt liền ùa lên toàn bộ.
Từ lúc giao thủ đến lúc lưỡng bại câu thương tách rời chỉ diễn ra trong nháy mắt. Mà chủ nhân của luồng khí thế khổng lồ kia đã hóa thành một bóng người mờ ảo bay nhanh đến.
- Thật sự muốn ta phải chết sao?
Trong lòng Nghệ Phong cười khổ, thêm một Tôn cấp nữa tới, cho dù như thế nào cũng không phải hắn có thể chống lại được, chỉ có một con đường chết. Ngược lại với Nghệ Phong, trên mặt Lý Mông thì lại lộ vẻ vui mừng, tiểu tử này chạy trời không khỏi nắng!
Thế nhưng, khi thân ảnh kia xuất hiện, biểu tình của Nghệ Phong và Lý Mộng trong nháy mắt liền chuyển hoán cho nhau. Nghệ Phong nhìn nữ nhân yểu điệu mê người trước mặt, trong mắt tràn đầy sự mừng rỡ.
- Sao nàng lại tới đây?
Tiếng kêu của Nghệ Phong làm động đến thương thế trong cơ thể, một dòng máu tươi lại tuôn ra từ khóe miệng hắn.
Điệp Vận Du đứng ở đằng xa, nhìn Nghệ Phong bị thương nặng như vậy, sát ý trong mắt trỗi dậy mãnh liệt, thân ảnh nhanh chóng lóe lên lao đến trước mặt Nghệ Phong, ôm chầm lấy Nghệ Phong, ánh mắt tràn đầy sát ý nặng nề nhìn về phía Lý Mông, gằn từng chữ chữ một nói rằng:
- Ngươi... Đáng... Chết!
Sự sợ hãi trong lòng Lý Mông cũng không còn kiềm chế được nữa, vị Tôn cấp mới tới lại là người của đối phương, hôm nay hắn thực sự phải chết sao? Nếu như lúc còn hoàn toàn sung mãn, hắn tất nhiên sẽ không sợ, thế nhưng lúc này hắn lại bị một Vương cấp đánh trọng thương thế này. Nói thế nào thì hắn cũng không phải là đối thủ của nữ nhân có thân hình mê người trước mặt.
- Điệp Vận Du!
Trong đầu Lý Mông nhanh chóng liền nghĩ đến cái tên này, chỉ có nữ nhân này mới có dáng vẻ xinh đẹp mê hoặc như vậy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Từng vòng đấu khí của Điệp Vận Du truyền vào trong cơ thể Nghệ Phong, trợ giúp Nghệ Phong bình ổn lại huyết khí trong cơ thể. Dưới sự giúp đỡ điều tức của Điệp Vận Du, sắc mặt Nghệ Phong rốt cục cũng khôi phục lại một chút huyết sắc, làm xong này tất cả những việc này, nàng mới chuyển đôi mắt đầy tơ máu sang nhìn chằm chằm Lý Mông, nhẹ nhàng đỡ Nghệ Phong ngồi dậy trên đất, ôn nhu nói với Nghệ Phong:
- Ngươi yên tâm, bây giờ ta sẽ giúp ngươi giải quyết người này.
Lúc Điệp Vận Du nói những lời này, có một cổ sát ý mà trước đây Nghệ Phong chưa từng gặp qua, cổ sát ý này cho dù lúc đầu đối mặt với Trạm Lam hoàng đế thì Nghệ Phong cũng chưa từng thấy qua.
Lý Mông thấy Điệp Vận Du buông Nghệ Phong ra, ánh mắt quét về phía hắn, hắn hoảng sợ đến nỗi liên tục lui về phía sau, thế nhưng thân thể hắn đang bị thương nặng, mỗi lần nhích động liền khiến cho máu tươi rỉ ra khỏi khóe miệng. Cho dù như vậy, hắn vẫn miễn cưỡng nâng cao đấu khí, ổn định thân thể.
- Hừ!
Điệp Vận Du nhìn đối phương còn muốn giãy dụa, trong mắt có vẻ khinh thường. Cùng lúc với việc nhìn bộ dạng này của Lý Mông, trong lòng nàng cũng kinh ngạc như kinh đào lãnh hải. Đối với thực lực của Nghệ Phong, nàng rất rõ ràng, cũng chỉ là thực lực ngũ giai mà thôi, thế nhưng thực lực như vậy lại có thể khiến cho một Tôn cấp bị thương nặng? Đây là việc mà một Vương cấp có thể làm được sao?
Mặc dù biết thực lực Nghệ Phong không phải như biểu hiện bề ngoài của hắn, thế nhưng nhìn thấy Nghệ Phong có thực lực để khiêu chiến với Tôn cấp, nàng vẫn cảm thấy vô cùng chấn động.
- Hừ!
Điệp Vận Du nhìn đối phương vẫn còn cố gắng tự nâng cao đấu khí, cánh tay nàng vung lên, một luồng đấu khí khổng lồ từ cánh tay tuôn ra, hung hăng đánh về phía đối phương.
Bịch...
Không thể nghi ngờ, Lý Mông hiện tại căn bản không phải đối thủ của Điệp Vận Du, Điệp Vận Du nổi giận ra đòn công kích, hắn không thể chống đối nổi, dưới sự oanh kích của luồng năng lượng này, hắn văng ngược đi, đập mạnh lên trên mặt đất, trực tiếp tạo thành một hố to.
- Lão già này! Ta...
Ngay lúc Điệp Vận Du chuẩn bị công kích lần nữa, sắc mặt Nghệ Phong và Điệp Vận Du cùng đại biến, Nghệ Phong kéo tay Điệp Vận Du, miễn cưỡng nâng cao lực lượng, quay Điệp Vận Du hô lớn:
- Đi!
Điệp Vận Du hiển nhiên không cam lòng, vừa mới chuẩn bị tiến lên trước hai bước để giải quyết Lý Mông, thế nhưng lại bị Nghệ Phong kéo mạnh:
- Giết hắn thì vẫn còn cơ hội! Tình trạng hiện tại của ta, nếu như không chạy, chỉ sợ là cả hai chúng ta sẽ thực sự nộp mạng lại đây.
Điệp Vận Du nghe Nghệ Phong nói, sắc mặt lại biến đổi lần nữa, nhận biết khí thế cuồn cuộn từ đằng xa đang bay nhanh đến, rốt cuộc nàng cũng cắn răng, ôm lấy Nghệ Phong, bay nhanh về phía dãy núi xa xa, lưu lại một câu lạnh lùng:
- Lão già, mạng của ngươi bản tôn giữ lại! Bản tôn sẽ trở về lấy sau!
Câu nói này cứ vang vọng lại trong hư không, khiến sắc mặt Lý Mông đại biến, trên mặt có vẻ kinh hoàng. Đối với câu đe doạ nguy hiểm này của Điệp Vận Du, hắn không dám coi thường chút nào. Cho dù hắn ở trạng thái đỉnh phong thì cũng không nhất định là đối thủ của đối phương. Huống chi lúc này, phía sau nàng còn có một Hộ Quốc Tông, làm sao hắn có thể không lạnh lẽo.
Khi bước chân của Nghệ Phong và Điệp Vận Du còn chưa rời đi được bao xa, một thân ảnh già nua mang theo một đám Vương cấp xuất hiện tại nơi vừa mới tranh đấu, nếu như lúc này Nghệ Phong nhìn thấy lão nhân này, tất nhiên sẽ vô cùng quen thuộc, bởi vì lão chính là Tôn lão mà lúc trước xuất hiện bên cạnh hoàng đế Trạm Lam.
Tôn lão nhìn Lý Mông nằm trên mặt đất, khí tức hỗn loạn đến mức đáng sợ, lão cũng thất thần hô lên:
- Lý tôn giả!
Không cần Tôn lão phân phó, đã có cường giả Vương cấp nâng Lý Mông dậy, đồng thời cho hắn uống đan dược.
Lý Mông nhìn tôn giả trước mặt, ho khan vài tiếng, lúc này mới dùng âm thanh suy yếu nói rằng:
- Tôn tôn giả, cảm tạ người đã lại cứu mạng ta lần nữa!
Tôn lão nhìn Lý Mông, hơi nhíu mày, nói với Lý Mông:
- Có chuyện gì xảy ra?
Lý Mông cười khổ một tiếng nói:
- Âm Quỷ đã ngã xuống, lúc ta truy sát người giết sát Âm Quỷ, giao thủ với đối phương nháo mà trở thành như vậy, nếu không phải người đã phóng xuất khí thế để doạ đối phương chạy đi, chỉ sợ là ta cũng đã đi theo Âm Quỷ luôn rồi.
Nghe Lý Mông nói, sắc mặt của Tôn lão cũng trở nên đại biến. Âm Quỷ đã chết rồi? Một Tôn cấp đã bị giết chết? Nam Đế quốc có bao nhiêu Tôn cấp? Thế nhưng bị mất đi một người đơn giản như vậy?
Cho dù Tôn lão hết sức bình tĩnh, nhưng cũng không thể tiếp nhận sự thực này. Lão biết rất rõ thực lực của Âm Quỷ, tuy còn kém xa lão, thế nhưng một chiêu Tử Khí lại không phải hạng tầm thường, trong số các cường giả Tôn cấp của Nam Đế quốc cũng có thể được xếp vào một trong ba vị trí đầu.
Thế nhưng, một Tôn cấp như vậy lại bị giết chết? Chết ngay trong Nam đế quốc của chính mình? Đây chẳng phái cái tát tai thật đau vào mặt Nam đế quốc sao?
Tôn lão hít sâu một hơi, chậm rãi bình ổn lại tâm trạng của mình, quay sang Lý Mông hỏi:
- Do ai làm?
Lý Mông dùng âm thanh yếu ớt nói rằng:
- Điệp Vận Du, tông chủ hiện nhiệm của Hộ Quốc Tông!
- Là nàng ta?
Tôn lão hơi nhíu mày, lập tức lắc đầu nói:
- Tuyệt đối không có khả năng là nàng, nàng chỉ vừa mới bước vào Tôn cấp không bao lâu, tuy rằng mị thuật có thể nâng cao thực lực của nàng, thế nhưng còn cách Âm Quỷ một khoảng rất lớn.
Nghe Tôn lão phân tích, Lý Mông nói:
- Nàng chỉ là một người trong đó, trong đó còn có một thiếu niên Vương cấp. Nếu như ta không đoán sai, đối phương hẳn là còn có một Tôn cấp. Hai vị Tôn cấp của đế quốc đã đuổi theo!
Lời của Lý Mông nói khiến cho Tôn lão ngẩn người:
- Hai Tôn cấp sao? Chẳng lẽ là Hoa Diễm Xuân của Hộ Quốc Tông cũng tới rồi? Nếu nhưsư đồ các nàng liên thủ, chém giết Âm Quỷ là chuyện có khả năng. Chỉ là, lá gan của Hộ Quốc Tông cũng quá lớn rồi, lại dám đặt chân đến Nam đế quốc.
Lý Mông nghe Tôn lão đã bỏ quên mất thiếu niên kia, nhịn không được nhắc nhở nói:
- Tôn tôn giả, thiếu niên Vương cấp của đối phương cũng không yếu kém. Vừa rồi biểu hiện lực lượng lúc vây công vô cùng cường đại, chính vì thế mới khiến ta bị thương nặng.
Lý Mông không có mặt mũi nào nói chính mình bị một thiếu niên Vương cấp đánh bị thương nặng thế này, chỉ có thể nói là bị hai người vây công, tuy rằng như vậy khiến hắn cảm thấy đỏ mặt, thế nhưng so với sự châm biếm của người khác, cái này không tính là gì cả. Cho dù ai cũng sẽ không tin rằng một Vương cấp có thể khiến hắn biến thành bộ dạng này!
Đối với lời Lý Mông nói, không ai hoài nghi, chỉ có sắc mặt Tôn lão có chút thay đổi, nhìn Lý Mông trầm giọng hỏi:
- Thiếu niên kia có phải khoảng hai mươi tuổi, mang đến cho người ta một cảm giác vừa tà mị, lại vừa đạm nhiên ay không?
- Tôn tôn giả quen biết hắn?
Lý Mông nghi hoặc hỏi.
Nghe Lý Mông nói, Tôn lão không nhịn được nở nụ cười khổ thầm nghĩ:
- Sao có thể không nhận ra, chính là vì thiếu niên này khiến đế quốc chia một thành hai. Cũng chính là thiếu niên này đã nhúng tay đến Điệp Vận Du, người mà ngay cả Trạm Lam hoàng đế cũng không thể chạm tay đến được, hắn làm sao có thể không biết rõ cho được?
Nghĩ vậy, Tôn lão bỗng nhiên thở dài một hơi nói:
- Các ngươi kỳ thực không nên chọc đến hắn!
Nghe Tôn lão nói, trong đầu Lý Mông và tất cả những người theo lão tới đây đều thấy mơ màng:
- Tôn lão ở trước mặt Long Minh đại đế cũng bình tĩnh không sợ không siểm nịnh, nhưng lúc này phát ra lời cảm thán như vậy, lời này rõ ràng có vẻ bất lực!
Tôn lão nhìn phản ứng của mọi người, chỉ cười cười không giải thích. Lão chung quy cũng không thể nói với bọn họ rằng, Nghệ Phong là kẻ mà ngay cả hoàng đế Trạm Lam năm đó cũng không thể trêu vào, Long Minh hiện tại dám trêu vào hay sao? Đứng phía sau hắn là một tồn tại biến thái, có thể dễ dàng phá hủy đế quốc của bọn họ.
Lúc đầu Tôn lão còn thầm thấy may mắn vì Nghệ Phong không tham dự vào cuộc tranh đấu giữa hai đế quốc, chỉ sợ là lúc này phải thay đổi rồi. Chỉ mỗi thân phận Tà Đế của hắn cũng đủ uy hiếp rất nhiều người rồi!
Lý Mông thấy Tôn lão trầm tư, rốt cuộc hắn nhịn không được hỏi:
- Lẽ nào buông tha đối phương?
Trong mắt Tôn lão cũng lộ ra một tia hàn quang:
- Hộ Quốc Tông đã càn rỡ như vậy, dù sao cũng phải để lại cho bọn họ một chút ấn tượng. Người đâu, đi thông tri tới Văn Linh Cốc cách đây không xa, nói với bọn họ rằng kẻ đã phế đi Thiếu cốc chủ của bọn họ đang trốn trong dãy núi.
Tôn lão không phải không muốn chính mình tự xuất thủ, chỉ bất quá vừa nghĩ tới nhân vặn biến thái phía sau Nghệ Phong, lão liền bỏ đi ý niệm này trong đầu. Rất hiển nhiên, lão không thể trêu vào được! Thế thì chỉ có thể mượn đao giết người mà thôi!
Nghe câu này, mặc dù có người nghi hoặc, thế nhưng vẫn cực nhanh chấp hành mệnh lệnh.
...