...
Khi từ hoàng cung đi ra ngoài đã sang ngày hôm sau. Nghệ Phong không sử dụng đấu khí ép rượu, cùng Long Thiên liên tục uống nhiều rượu như vậy, lúc ra ngoài vẫn cảm giác có chút đau đầu. Có thể thấy được ngày hôm qua cùng Long Thiên uống quá nhiều. Nghe thị vệ hầu hạ Long Thiên nói, đến bây giờ Long Thiên chưa tỉnh. Điều này khiến trong lòng Nghệ Phong cực kỳ cân bằng.
- Tiểu tử, còn muốn uống cùng Bản Đế. Ngươi còn kém xa…
Nghệ Phong vô cùng đắc ý, tửu lượng của tiểu tử kia không được như vậy. Nghệ Phong rời khỏi Hoàng Cung, trong khoảng thời gian ngắn lại cảm giác chính mình không đối thủ.
- Khụ, trên đời này thật khó có thể tìm được người sánh ngang Bản Đế. Tại sao người có thể ưu tú như vậy? Điều này không phải khiến người khác không còn đường sống sao? Về sau nhất định phải giảm đi một chút.
Xuyên thành vị hoàng đế 'cong vòng', thụ 1 lòng muốn bảo vệ chàng hoàng tử lưu lạc để đổi lại cái kết lâm ly bi đát!
Tôi có mắt âm dương
Trong khốn cảnh tìm thấy hi vọng, đây là hành trình từ Thợ săn yếu nhất thành Thợ săn mạnh nhất hạng S!
Quái nữ hiện đại vô tình xuyên không vào vòng tay Đế vương, cố tình giả sen trắng yếu đuối nhưng bị bắt hiện 'nguyên hình'
Nghệ Phong thở dài, rất bất đắc dĩ với tài năng của hắn.
Sau khi rời khỏi hoàng cung, Nghệ Phong quay về Nghệ phủ một chuyến. Nghệ gia lúc này dưới sự dẫn dắt của Nghệ Lưu, phát triển cực nhanh. Tại Đế Đô rộng lớn, không gia tộc thế lực nào có thể áp bức Nghệ gia.
Thấy Nghệ Phong trở về, Nghệ Lưu cũng vô cùng vui vẻ. Nghệ Phong còn chưa tỉnh rượu, lại bị Nghệ Lưu mời uống thật nhiều, điều này khiến Nghệ Phong phải sử dụng đấu khí ép rượu. Nghệ Phong khẽ dò xét Nghệ phủ hiện tại một chút, cư nhiên sở hữu Tôn Cấp trấn thủ. Còn thực lực của Nghệ Phong cũng đạt tới Vương Cấp đỉnh phong.
Bất quá ngẫm lại cũng không kỳ quái, thiên phú của Nghệ Lưu không kém. Mấy năm nay Nghệ Phong vẫn cung cấp cho hắn các loại tài nguyên. Nếu như không đạt tới Vương Cấp đỉnh phong mới thực sự kỳ quái.
Đương nhiên Nghệ Lưu biết chuyện tình trước kia Nghệ Phong trải qua, đối với tiểu đệ trước kia bị gia tộc cho là phế nhân mang theo đủ loại cảm thán. Ai có thể nghĩ tới, Nghệ Phong trước kia bị khai trừ khỏi gia môn, hiện tại khiến mọi người vô cùng ngưỡng vọng.
Tà Đế đương đại, cường giả Quân Cấp, cao thủ đệ nhất thanh niên đại lục, thanh niên gây sóng gió nhất đại lục. Bất luận danh hiệu nào đều có thể để trong lòng người khác chấn động. Thế nhưng, tất cả danh hiệu này đều thuộc về hắn.
Nghệ Phong không ngờ, thiếu niên trước kia bọn họ không mong đợi nhất, lúc này lấy phong thái ngay cả bọn họ ngước nhìn cũng không tới xuất hiện trước mắt bọn họ. Trong mắt bọn họ, xuất hiện Tôn Cấp đã mãn nguyện, còn Quân Cấp bọn họ thực sự không dám tưởng tượng.
Nghệ Lưu không khỏi nhớ tới thời gian mọi người Nghệ gia biết được tin tức, cả đám chạy tới trước mặt hắn, liên tục nịnh bợ hắn. Muốn nhờ hắn lại lần nữa nối lại quan hệ với Nghệ Phong, không khỏi lắc đầu.
- Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Đừng khinh thiếu niên nghèo a!
Nghệ Lưu nhớ tới những lời này, đương nhiên đối với Nghệ gia muốn nối lại quan hệ với Nghệ Phong, hắn một mực từ chối. Hắn không muốn tốn sức nịnh bợ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hơn nữa, Nghệ Lưu nhận thấy, Nghệ Phong đối với phụ thân hắn Nghệ Khải Mạc vẫn còn chút tình nghĩa, còn đối với những người khác trong Nghệ gia, căn bản ngay cả liếc mắt nhìn cũng không muốn. Nghệ Lưu có chút may mắn, may là năm đó không giống như Nghệ Khải Mạc. Đây chính là chuyện tình cuộc đời này hắn làm thành công nhất.
Nghệ Phong lưu lại Nghệ phủ vài ngày, tặng Nghệ Lưu rất nhiều tài nguyên tu luyện các loại, điều này khiến Nghệ Lưu vui mừng khôn xiết.
Nghệ mẫu trông thấy Nghệ Phong, cũng vui mừng không thôi. Nhi đi nghìn dặm mẫu lo lắng, Nghệ Mẫu không giống như Nghệ Lưu, không thể biết rõ tình hình của Nghệ Phong. Nàng nhìn khuôn mặt Nghệ Phong trắng bệch, không kiềm nổi yêu thương.
Thấy dáng vẻ Nghệ mẫu, Nghệ Phong cũng định bụng tiếp tục lưu lại Nghệ phủ cùng Nghệ mẫu. So với Nghệ Khải Mạc, Nghệ mẫu dùng tình cảm của một mẫu thân chân chính đối xử với Nghệ Phong.
Tại Đế Đô, Nghệ Phong viếng thăm không ít người. Ngoại công nơi đó, Lý gia, còn đám người Bạo Cương trước kia tại Đế Đô có chút giao tình. Tiếp Nghệ Phong chạy tới Bạch gia, khi Bạch gia chủ biết được Bạch Hàn Tuyết đạt được truyền thừa, hưng phấn dị thường.
Khi Nghệ Phong nghi hoặc Bạch Hàn Tuyết tại sao vẫn chưa trở về, Bạch gia chủ lại cười nói:
- Đừng sốt ruột, truyền thừa của lão tổ tông dễ dàng tiêu hóa như vậy sao, cho dù tiêu hóa, trong khoảng thời gian ngắn cũng không hết được ah.
Nghe câu này, Nghệ Phong không hỏi thêm, thầm nghĩ dù sao lão tổ Bạch gia không đến mức làm hại Bạch Hàn Tuyết.
Sau khi rời khỏi Bạch gia, lúc này Nghệ Phong cất bước đi tới chỗ Dung Mị.
...
Dung Mị xinh đẹp rạng ngời khoác trên mình bộ y phục mỏng. Nghệ Phong mơ hồ có thể thấy được cơ thể nàng trắng noãn như ngọc. Nhất cử nhất động dưới Mị Thuật vô ý thi triển, khiến Nghệ Phong có chút mê mẩn.
Dáng người bốc hỏa lại thành thục cử động trong lúc đó, có thể kéo theo từng làn gió thơm mát.
Nghệ Phong quét mắt liếc nhìn Dung Mị, ánh mắt chuyển đến thân thể nàng. Thầm nghĩ nữ nhân này thực sự sở hữu vài phần hương vị, đáng tiếc quá mức thối nát.
- Nghệ Phong sư huynh!
Dung Mị từ phía xa xa kêu lớn, nàng tự nhiên nhận thấy thái độ của Nghệ Phong có thể duy trì khoảng cách.
Nghệ Phong gật đầu nói:
- Đưa lệnh bài cho ta đi. Lần này đa tạ. Ta đảm bảo chuyện tình này không ảnh hưởng, chỉ cần Tà Tông tồn tại, không tông môn nào dám cả gan nuốt chửng Mị Tông ngươi.
Dung Mị oán hận liếc nhìn Nghệ Phong, lấy lệnh bài Tà Đế từ nạp linh giới đưa cho Nghệ Phong nói:
- Sư huynh yên tâm, ta biết giữ chừng mực. Không dám dùng lệnh bài Tà Đế làm càn.
- Như vậy rât tốt.
Nghệ Phong thoáng liếc nhìn Dung Mị, không biết từ khi nào, đai áo trên vai Dung Mị chảy xuống, lộ ra hơn phân nửa. Da thịt trắng mịn, nhũ cơ trước ngực cũng lộ ra nửa non.
- Yêu nữ này.
Ánh mắt Nghệ Phong lưu lại nơi nào đó, cảm giác trong lòng bốc lên cổ hỏa diễm.
Dung Mị thấy Nghệ Phong như vậy, trong lòng có chút đắc ý. Thầm nghĩ Nghệ Phong cũng không thể chống lại dụ hoặc của chính mình.
- Nghệ Phong sư huynh!
Dung Mị u oán liếc nhìn Nghệ Phong, bước từng bước tiến về phía Nghệ Phong, trong lúc đi lại, quần áo che thân thể chảy xuống càng lúc càng nhiều, nhũ cơ lộ ra hơn phân nửa.
Dung Mị đi tới trước mặt Nghệ Phong, cách Nghệ Phong khoảng không xa. Phun lời đường mật vào tai Nghệ Phong:
- Ngày hôm nay Nghệ Phong sư huynh muốn ở đây nghỉ ngơi cùng Mị nhi hay không?
Nghệ Phong lắc lắc đầu, vừa lúc toàn bộ gò bồng của Dung Mị xuất hiện trong tầm mắt Nghệ Phong. Nghệ Phong cảm giác hỏa diễm trong lòng chính mình càng thêm sắc bén. Nghệ Phong biết nữ nhân này thi triển Mị Thuật, điều này khiến Nghệ Phong vội vàng thi triển Lăng Thần Quyết áp chế hỏa diễm trong lòng chính mình.
Sau khi hỏa diễm trong lòng tiêu tan, lúc này Nghệ Phong khốn khổ chậm rãi dời chuyển tầm nhìn của chính mình, quay về phía Dung Mị bình tĩnh nói:
- Không cần!
Thái độ này của Nghệ Phong nằm ngoài dự tính, khiến Dung Mị biến sắc.
- Được rồi, về sau Mị Tông từ từ phát triển. Bản Đế đi trước.
Nghệ Phong quay về phía Dung Mị nói, hắn không dám tiếp tục lưu lại nơi này. Con mồi dâng tới trước mặt, Nghệ Phong dám tiếp nhận vì định lực của hắn rất mạnh.
Dung Mị nhìn hình bóng Nghệ Phong rời đi, sắc mặt trắng bệch. Không ngờ cho dù chính mình như vậy, Nghệ Phong vẫn không đụng tới nàng. Nhìn thân ảnh kia, trong lòng Dung Mị biến ảo bất định, một lúc lâu liền thở dài. Từ từ kéo đai áo lên che phong cảnh vừa nãy, trong đầu vang lên tiếng nói của sư tôn nàng:
- Muốn đại thành công pháp Mị Tông, nhất định phải mượn Tà Đế lực.
...