...
"Đinh lão ma, tôi sẽ không tha cho ông đâu!" Dương Bách Xuyên giận dữ gào lên.
Lúc này anh giống như giọt nước rơi vào chảo dầu sôi ùng ục, xung quanh bị rắn độc và kiến độc bao vây.
Chưa hết, anh có thể vừa giết vừa phóng đi, nhưng mấu chốt là kiến độc mọc cánh bay lên, chẳng mấy chốc đã bao vây anh.
Chưa đầy ba hơi thở Dương Bách Xuyên đã bị che kín. Thậm chí anh đã dùng đến Chấn Thiên chưởng. Mặc dù một chưởng có uy lực to lớn, nhưng không hữu hiệu với đám côn trùng độc lít nhít này, ngược lại còn chọc giận chúng tấn công dữ dội hơn.
Dương Bách Xuyên cảm thấy không có tác dụng, bèn dùng chân khí bao bọc toàn thân, sau đó bắt đầu ra tay muốn lao về phía trước.
Tuy số lượng côn trùng độc rất nhiều, nhưng may mà chúng nhỏ yếu, không làm khó được anh.
Nhưng không thể phủ nhận rằng chúng là trở ngại cực lớn.
Dương Bách Xuyên cảm thấy mình không thể giết côn trùng độc nữa, nếu còn tiếp tục sẽ chỉ dẫn đến nhiều côn trùng độc hơn.
Anh suy nghĩ trong đầu, chân hỏa xuất hiện biến thành một người lửa.
Hiện tại tu vi của anh là Luyện Khí kỳ tầng chín, có thể điều động nhiều chân nguyên hơn, miễn cưỡng có thể biến chân khí toàn thân thành ngọn lửa. Nhưng làm vậy rất tiêu hao chân khí.
Nhưng Dương Bách Xuyên không còn cách nào khác, biện pháp này hữu dụng.
Khi chân hỏa xuất hiện bảo vệ cơ thể, từng đám rắn độc kiến độc đều hóa thành tro. Dương Bách Xuyên nhận thấy lực cản giảm bớt, lập tức tăng tốc tiến về phía trước.
Mà lúc này, ở cách đó mấy trăm mét vang lên tiếng cười to của Đinh Dương: "Nhóc con, đã đến lúc sương mù buông xuống, cậu cứ từ từ nghịch sương độc đi. Chúc cậu may mắn, ha ha ha!"
Lúc này Dương Bách Xuyên không còn nhìn thấy bóng dáng đám Đinh Dương. Nghe ông ta nói vậy, anh chợt biến sắc. Chậm trễ mười phút, sương mù lại lại xuất hiện.
Cả vùng đá lập tức bị sương mù bao phủ, lúc này anh vẫn ở trong đó chưa ra ngoài...
Vốn đã bị rắn độc và kiến độc bám lấy, bây giờ lại thêm sương mù bao phủ, điều quan trọng là đạo trưởng Trường Linh từng nói chướng khí có thể ảnh hưởng tới tâm trí con người.
Dương Bách Xuyên cảm thấy cay đắng. Anh không có kinh nghiệm, bị lão ma đầu hại một vố.
Mặc dù trong lòng giận ngứa răng, nhưng anh biết lúc này mình không thể rối loạn, nếu không sẽ gặp nguy hiểm.
Trên người anh có chân hỏa bảo vệ, vậy mà rắn độc và kiến độc vẫn như thiêu thân lao đầu vào lửa, tuy không gây hại gì nhưng lại nhanh chóng tiêu hao chân khí của anh.
Chân hỏa hoàn toàn do chân khí chống đỡ, cứ cái đà này thì sớm muộn gì chân khí cũng tiêu hao hết.
Dưới chân, côn trùng độc vẫn cuồn cuộn kéo đến.
Thoáng cái sương mù đã dày đặc đến độ không thể nhìn thấy phạm vi ngoài ba mét. Điều khiến Dương Bách Xuyên kinh hãi là linh thức đã mất tác dụng khi sương mù buông xuống.
Linh thức của anh bị sương mù che phủ, không thể phóng ra ba mét, còn chẳng bằng nhìn bằng mắt thường.
Dương Bách Xuyên lo lắng chướng khí xâm nhập cơ thể, bèn nín thở, đồng thời chạy vắt chân lên cổ.
Anh nghĩ chắc là sắp ra khỏi vùng đá rồi, chỉ cần kiên trì một lát là có thể ra ngoài.
Lòng nghĩ như thế, nhưng một khắc sau anh cay đắng nhận ra chướng khí không chỉ có độc mà còn có tính ăn mòn rất mạnh.
Bây giờ anh mới hiểu ra tại sao khi đạo trưởng Trường Linh nói về chướng khí, vẻ mặt lại nặng nề như vậy.
Quả nhiên nơi cao thủ cấp bậc Tiên Thiên có thể đi, ngay cả chướng khí cũng đáng sợ.
Mặc dù Dương Bách Xuyên đã nín thở, trên người còn một lớp chân hỏa phòng thủ, nhưng ai dè sương mù dày đặc phủ xuống vẫn lợi dụng mọi sơ hở, chui vào cơ thể anh qua lỗ chân lông.
Chui thì cũng thôi đi, đằng này còn có tính ăn mòn, hơn nữa thứ nó ăn mòn không phải cơ thể mà là chân khí.
Lần này Dương Bách Xuyên hoảng rồi.
Mẹ nó chứ, để ngăn cản sự tấn công của rắn độc và kiến độc, anh đã chuyển hóa rất nhiều linh khí thành chân hỏa để phòng thủ, mức tiêu hao kinh người. Bây giờ có thêm chướng khí lợi dụng mọi sơ hở, chân khí càng tiêu hao nhanh hơn.
Chỉ trong thời gian mấy hơi thở ngắn ngủi mà chân khí trong cơ thể anh đã tiêu hao gần một nửa.
Dương Bách Xuyên thầm thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà Đinh Dương trong lòng, thề rằng sau khi ra ngoài nhất định phải giết chết tên khốn này.
...