...
Điêu Nhi có thiên phú tầm bảo, công phu trộm đồ không còn lời nào để chê, thú Ngũ Hành không chỉ có thực lực mạnh mẽ mà còn là tọa kỵ tốt nhất, trên người Dương Bách Xuyên còn giấu rất nhiều thủ đoạn và cũng là đầu lĩnh chủ chốt. Nàng ta chỉ là độc tu, nói thật không giúp ích được nhiều nhưng cũng có thể phát huy tác dụng ở thời điểm mấu chốt.
Dương Bách Xuyên cũng nghĩ như vậy, thật ra hắn hiểu độc tu như Lục Yên Chi muốn phát huy tác dụng trong đám người bọn họ không phải chuyện đơn giản. Hắn thầm nghĩ phải tìm cách nhanh chóng tăng tu vi thôi, đồng thời Lục Yên Chi cũng phải tu luyện Ách Nan Độc Thể đến đại thành, như vậy thì mấy người bọn họ sẽ có năng lực tung hoành ở Thái Hoang này.
Thái Hoang Tinh Hải đúng là quỷ dị, thường xuyên đụng phải yêu thú đều cường đại không gì sánh được, hắn cũng nhìn ra một điều từ thú Nhân Viên Ngạc Ngư, rằng nơi này tràn ngập thiên tài địa bảo.
Xuyên thành vị hoàng đế 'cong vòng', thụ 1 lòng muốn bảo vệ chàng hoàng tử lưu lạc để đổi lại cái kết lâm ly bi đát!
Tôi có mắt âm dương
Trong khốn cảnh tìm thấy hi vọng, đây là hành trình từ Thợ săn yếu nhất thành Thợ săn mạnh nhất hạng S!
Quái nữ hiện đại vô tình xuyên không vào vòng tay Đế vương, cố tình giả sen trắng yếu đuối nhưng bị bắt hiện 'nguyên hình'
Không nói cái khác, cây Thủy Nguyên và quả Thủy Nguyên Tinh Linh, còn có da của thú Nhân Viên Ngạc Ngư đều là bảo bối quý giá, đây cũng là ba thứ đầu tiên mà bọn họ tìm được sau khi xông vào Thái Hoang.
Rất khó tưởng tượng nổi, Thái Hoang mênh mông bát ngát này còn ẩn chứa bao nhiêu món thiên tài địa bảo nữa nhỉ?
Hiện tại Dương Bách Xuyên cũng hiểu lý do tại sao Thái Hoang nguy hiểm như vậy mà vẫn có nhiều tu sĩ điên cuồng đâm đầu vào.
Có nguy hiểm đồng nghĩa với có cơ duyên, mục đích chuyến đi lần này của bọn họ cũng như vậy thôi.
Thu được sáu quả Thủy Nguyên Tinh Linh, một tấm da Nhân Viên Ngạc Ngư, thu hoạch lớn nhất là Dương Bách Xuyên là trực tiếp nhổ bỏ một gốc cây Thủy Nguyên luôn.
Thiên tài địa bảo nhiều vô số kể, Dương Bách Xuyên biết rõ điểm này nhưng hắn cũng hiểu bọn họ không có thực lực, đừng nói là đạt được nhiều thiên tài địa bảo hơn, muốn sống sót ở Thái Hoang cũng không phải chuyện dễ.
Không nói yêu thú trước mắt đều phải loại tầm thường, còn có một Phong Âm Dương và Nguyên Thần Huyễn muốn giế t chết bọn họ chẳng biết sẽ mò tới khi nào.
Ngẫm lại những thứ này, trong lòng Dương Bách Xuyên lập tức trở nên chua xót.
Thế nhưng càng nhiều hơn là chiến ý hừng hực, đối với hắn, nguy hiểm và khiêu chiến chính là đường tắt dẫn đến thành công. Lão gia tử cũng thường hay nói với hắn, đột phá trong sống còn, trưởng thành trong chiến đấu.
Trong lúc Dương Bách Xuyên và Lục Yên Chi đang trò chuyện trên lưng thú Ngũ Hành, nó bất ngờ dừng lại.
Dương Bách Xuyên hỏi: "Tiểu Ngũ đừng dừng lại, đi mau, chẳng biết khi nào thì thú Nhân Viên Ngạc Ngư đuổi kịp đâu.”
Chỉ nghe thú Ngũ Hành cười khổ: "Chủ nhân,e là đi không được rồi..."
Dương Bách Xuyên sửng sốt ngẩng đầu, một giây sau, nhịp tim hắn vô thức nhảy lên thình thịch.
Chỉ thấy ba mươi mét phía trước, trên một tảng đá ngầm có một con Nhân Viên Ngạc Ngư toàn thân màu trắng bạc đang nằm, đôi mắt đỏ kè như máu tươi lạnh lùng nhìn bọn họ chòng chọc.
Đây là một con Nhân Viên Ngạc Ngư dài hơn ba mét, hình thể nhỏ hơn những con Nhân Viên Ngạc Ngư màu than chì dài tận mấy chục mét trước đó nhiều, màu sắc trên thân cũng là trắng bạc.
Phần đầu của nó càng giống với đầu người hơn, ngũ quan trên mặt trông như một lão đầu đã 80 tuổi, vẻ mặt hết sức già nua.
Đối diện với con mắt đỏ cạch của nó, Dương Bách Xuyên vô cùng run sợ, hắn có cảm giác giống như bị một đầu rắn độc nhìn chằm chằm, cả người rét run hệt rơi xuống hầm băng.
Đại yêu!!!
Nhất định là đại yêu thú, không cùng cấp bậc với những con Nhân Viên Ngạc Ngư đuổi giết hắn lúc trước.
Là vương của bọn chúng ư?
Hay là Nhân Viên Ngạc Ngư biến dị?
Tóm lại Dương Bách Xuyên cho rằng con Nhân Viên Ngạc Ngư màu trắng bạc có hình thể nhỏ hơn này là một sự tồn tại vô cùng mạnh mẽ, đồng thời từ đôi mắt đỏ như máu của nó, hắn có thể nhìn ra đầu yêu thú này đã mở linh trí.
Dương Bách Xuyên thầm kêu khổ, miệng đắng lưỡi khô, hắn còn chưa đối phó xong đám Nhân Viên Ngạc Ngư bình thường thì lại xuất hiện thêm một con hùng mạnh hơn.
Lẽ nào hôm nay là ngày tận của hắn?
Có thể nhận ra đầu Nhân Viên Ngạc Ngư màu trắng bạc này đã bỏ chạy trước đó, bởi vì sau lưng đang vang lên từng tràng tiếng gào thét vang dội.
...