Chương 2899


...

Sau khi cánh cửa U Đô mở ra, giống như có thể hút toàn bộ lực lượng chí âm vào bên trong, mặc dù Dương Bách Xuyên không biết bên trong cánh cửa U Đô đó là thứ gì, nhưng chỉ cần trợ giúp được cho hắn là đủ rồi.

Lúc này hai mệnh tinh xuất hiện trong Lưỡng Nghi Tử Phủ.

Chuông Đông Hoàng hiện phù văn màu vàng, cánh cửa U Đô thì tỏa ra những phù văn đen sẫm tràn đầy bí ẩn.

Xuyên thành vị hoàng đế 'cong vòng', thụ 1 lòng muốn bảo vệ chàng hoàng tử lưu lạc để đổi lại cái kết lâm ly bi đát!
Tôi có mắt âm dương
Trong khốn cảnh tìm thấy hi vọng, đây là hành trình từ Thợ săn yếu nhất thành Thợ săn mạnh nhất hạng S!
Quái nữ hiện đại vô tình xuyên không vào vòng tay Đế vương, cố tình giả sen trắng yếu đuối nhưng bị bắt hiện 'nguyên hình'

Sau khi hai mệnh tinh xuất hiện, một cảnh tượng thần kỳ đã xảy ra.

Ánh sáng tỏa ra từ những phù văn của chuông Đông Hoàng hóa thành một tia sáng, bay ra khỏi Lưỡng Nghi Tử Phủ rồi đi thẳng tới vết thương trên lưng Dương Bách Xuyên, xoay tròn một vòng quanh vết thương bị Thạch Thanh tạp thành, trong lúc luyện hóa, sức mạnh thiêu đốt do Thạch Thanh để lại trên vết thương khó với Dương Bách Xuyên mà nói khó chơi như cao dính, nhưng dưới sức mạnh phù văn chuông Đông Hoàng, lực lượng này được luyện hóa sạch sẽ.

Ngay sau đó, phù văn của chuông Đông Hoàng bay quanh vết thương, vết thương sâu tận xương có cảm giác tê dại, nhưng lại đang khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Không tới mười hơi thở, vết thương trên lưng đã hoàn toàn chữa khỏi, mặc dù phù văn của chuông Đông Hoàng, hoặc nói đúng hơn là lực lượng của nó đã chạy dọc theo kinh mạch trong cơ thể...

Chạy nhanh một vòng rồi quay trở về mệnh tinh Thái Dương.

“Coong...”

Tiếng chuông du dương vang lên trong cơ thể, chuông Đông Hoàng tỏa ra ánh sáng chói lọi.

Trong lòng Dương Bách Xuyên rất vui vẻ, sau khi chuông Đông Hoàng cắn nuốt năng lượng của đá Đả Tiên, lượn một vòng trong cơ thể thì tu vi của hắn lại tăng lên rất nhiều, đạt đới Hợp Thể đại viên mãn đỉnh phong, chỉ còn một chút nữa thôi là sẽ bước vào Độ Kiếp kỳ.

Cùng lúc đó, mệnh tinh Thái Âm tỏa ra ánh sáng màu đen, ngay khi cánh cửa U Đô mở ra, bên trong vẫn là một mảnh u tối như cũ, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.

Có điều, sau khi cánh cửa U Đô mở ra, một luồng khí lạnh màu xám đen lao ra, trực tiếp xông thẳng tới vết thương trên vai trái Dương Bách Xuyên.

Giây sau, năng lượng để lại do pháp trượng của Trình Vĩ Khang đã biến mất sạch sẽ trước luồng sáng màu xám tro.

Giống hệt như lực lượng phù văn của chuông Đông Hoàng, sức mạnh của cánh cửa U Đô đã chữa trị vết thương trên vai trái của hắn, khôi phục lại y lúc ban đầu cũng chạy một vòng quanh ở thể rồi quay trở lại mệnh tinh Thái Âm.

Ngay sau đó, ánh sáng chiếu rọi trên Lưỡng Nghi Tử Phủ, toàn thân Dương Bách Xuyên run lên.

“Răng rắc...”

Âm thanh giòn giã vang lên, giống như là tiếng thủy tinh bị vỡ.

Hắn lại đột phá bình phong.

Dương Bách Xuyên đã bước vào Độ Kiếp sơ kỳ.

Hắn không ngờ sau khi thôi động hai mệnh tinh lại xuất hiện hiệu quả như vậy.

Hoặc nói đúng hơn là sức mạnh mệnh tinh của hắn hoàn toàn có thể tu luyện, lúc trước hắn không biết, cũng không dám thử, lần này vì để chữa trị vết thương, hắn phát hiện ra tác dụng khi vận chuyển sức mạnh hai mệnh tinh chuông Đông Hoàng và cánh cửa U Đô.

Không còn nghi ngờ gì nữa, hai loại sức mạnh phù văn có thể vận chuyển vòng quanh cơ thể để tu luyện, hơn nữa Dương Bách Xuyên còn phát hiện ra một loại sức mạnh tu luyện mới.

Lúc trước đều là luyện hóa linh khí thành chân khí sau đó quay trở về Tử Phủ, hiện tại hắn hiểu được giống như đột nhiên tỉnh ngộ, sau này có thể trực tiếp thôi động lực lượng mệnh tinh để tu luyện, có lẽ hiệu quả còn có thể vượt qua sức tưởng tượng.

Cuối cùng cũng đột phá cảnh Hợp Thể đại viên mãn bước vào Độ Kiếp kỳ, cuối cùng hắn cũng xem như bước vào ngưỡng cửa tu chân giả cấp cao.

Hắn mở hai mắt ra, ánh sáng trong mắt lóe lên rồi biến mất.

“Dương đại ca, cuối cùng huynh cũng tỉnh rồi...”

Bên tai vang lên giọng nói của Lục Yên Chi.

“Ta đã tu luyện bao lâu rồi?” Dương Bách Xuyên nghe thấy Lục Yên Chi gọi thì không nhịn được mà hỏi, nghe giọng điệu Lục Yên Chi như đang sợ hắn không thể tỉnh lại.

“Ba tháng rồi...” Lục Yên Chi lo lắng nói.

Với Dương Bách Xuyên mà nói thời gian hắn tu luyện trị thương cũng chỉ như một cái chớp mắt, vậy mà đã ba tháng trôi qua, nghe Lục Yên Chi nói vậy, hắn chỉ biết cười khổ.

“Tu chân không kể năm tháng, càng tu luyện tới hậu kỳ thì thời gian chính là thứ không đáng tiền nhất.”

...