...
Sau đó Dương Bách Xuyên nghe thấy một âm thanh quen thuộc: “Oắt con… Mạng rất lớn… Cầm pháp trượng của bản tôn, giết nhi tử của bản tôn, muốn chạy hả?”
Dương Bách Xuyên và Thanh Ngưu nghe thấy âm thanh này, cảm thấy trời đất quay cuồng, giống như trời sắp sập, thân thể bị một áp lực vô hình khủng bồ đè nặng, loáng thoáng nghe thấy tiếng nứt gãy.
Trong miệng phun máu.
Thân thể không ngừng rơi xuống dưới.
Lúc này Dương Bách Xuyên nhìn thấy một nữ nhân…
Là người quen, năm đó hắn từng đại chiến với nữ nhân này trong không gian hồ Càn Khôn, nói đúng hơn là từng đại chiến với một sợi thần hồn của nữ nhân này.
- - Vạn Linh Thánh Mẫu.
Năm đó sau khi đoạt được pháp trượng từ tay của Trình Vĩ Khang, lúc luyện hóa trong hồ Càn Khôn, trên pháp trượng Vạn Linh có ấn ký thần hồn của Vạn Linh Thánh Mẫu.
Cuối cùng nếu không có sư phụ ra tay, hắn suýt nữa chết trong tay của Vạn Linh Thánh Mẫu.
Cách vài thập niên, đi ra khỏi Thái Hoang, Dương Bách Xuyên sợ nhất bị đám người thánh địa phát hiện, kết quả lo lắng thành sự thật.
Nhưng hắn không ngờ người đầu tiên tìm hắn sẽ là Vạn Linh Thánh Mẫu, chủ nhân một thánh địa.
Nếu là tu sĩ khác thì còn tạm ổn, nhưng đối mặt với chủ nhân thánh địa… Dương Bách Xuyên biết hắn không hề có chút sức phản kháng nào.
Lúc thân thể rơi xuống, hắn cảm giác pháp lực của mình bị giam cầm, không gian xung quanh cũng bị giam cầm.
Cuối cùng hắn cũng được thể nghiệm sự cường đại của chủ nhân một thánh địa.
Không chỉ hắn, ngay cả Thanh Ngưu cũng không hề có sức phản kháng, song song rơi xuống. .
||||| Truyện đề cử: Truyền Nhân Thần Y |||||
Vạn Linh Thánh Mẫu xuất hiện gần đó, mới chỉ hơi nhấc tay.
Dương Bách Xuyên biết đối phương chỉ mới duỗi tay đã có thể áp chế cả hắn và Thanh Ngưu.
Đây là lần đầu hắn gặp phải thủ đoạn cường đại như vậy.
Vừa định cầu cứu sư phụ, đột nhiên một tiếng hét vang dội vang lên.
“Kỹ nữ, dám động vào sư đệ của ta xem…”
Một âm thanh to lớn vang dội truyền vào trong đầu của Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên cũng cảm nhận được sự giam cầm biến mất,
Ngay sau đó hắn và Thanh Ngưu cũng khôi phục pháp lực, vội vàng ổn định thân thể.
Ổn định xong, Dương Bách Xuyên nhìn lại, thấy một nam tử trung niên mặc áo dài màu trắng, tóc bay bay, đứng khoanh tay đối diện Vạn Linh Thánh Mẫu.
Hơi thở này giống với Vạn Linh Thánh Mẫu, hiển nhiên cũng là cấp Thánh Chủ.
Dương Bách Xuyên cũng đoán được thân phận của nam tử trung niên.
Gọi hắn là sư đệ, cấp bậc Thánh Chủ, đây chính là đại đồ đệ của sư phụ Vân Thiên Tà, đại sư huynh của mình, điện chủ Trường Sinh Điện - Vân Trường Sinh.
Mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng lúc nhìn thấy nam tử trung niên, Dương Bách Xuyên cảm nhận được một loại hơi thở rất quen thuộc, cảm giác này không thể là giả được.
Cho nên hắn xác định nam tử trước mắt này là đại sư huynh Vân Trường Sinh của mình.
Một dòng nước ấm chảy qua tim…
“Đại sư huynh…”
Dương Bách Xuyên nói.
“Tiểu tử thối, đi trước đi, để ta đối phó với con đàn bà điếm này, hơn nữa người của mấy thánh địa khác cũng sắp đến…”
Vân Trường Sinh nói.
Dương Bách Xuyên cảm thấy giọng điệu này vô cùng quen thuộc.
Sư phụ cũng thường xuyên mắng hắn là tiểu tử thối.
Nghe thấy sư huynh nói vậy, Dương Bách Xuyên vô cùng cảm động.
Nhưng cũng biết lúc này không phải lúc làm ra vẻ, không nghe Vân Trường Sinh bảo mấy thánh địa khác đang đến sao?
“Lão Ngưu, đi.”
...