Chương 968


...

Với tính cách của Độc Cô Hối, một khi gặp phiền phức thì người chịu thiệt chắc chắn là anh ấy, vậy nên phải quản giáo đối phương từ sớm. Hơn nữa Dương Bách Xuyên còn tìm được cảm giác chửi mắng của sư phụ Vân Thiên Tà từ trên người Độc Cô Hối, loại dạy bảo đồ đệ để tìm cảm giác cân bằng này rất thoải mái.

Càng quan trọng hơn, Dương Bách Xuyên phát hiện, tính Độc Cô Hối có rất nhiều chỗ khá giống anh, ngược lại trong lòng anh rất thích đại đồ đệ này. Dương Bách Xuyên mắng chửi Độc Cô Hối không phải vì tức giận, tính tình Vương Tông Nhân và Võ Kiếm lại trái ngược với tên này, anh mắng cũng không sảng khoái như vậy.


Xuyên thành vị hoàng đế 'cong vòng', thụ 1 lòng muốn bảo vệ chàng hoàng tử lưu lạc để đổi lại cái kết lâm ly bi đát!
Tôi có mắt âm dương
Trong khốn cảnh tìm thấy hi vọng, đây là hành trình từ Thợ săn yếu nhất thành Thợ săn mạnh nhất hạng S!
Quái nữ hiện đại vô tình xuyên không vào vòng tay Đế vương, cố tình giả sen trắng yếu đuối nhưng bị bắt hiện 'nguyên hình'
Bàn về tính cách, thật ra anh thích đại đồ đệ hơn một chút, còn đối với tam đồ đệ Võ Kiếm thì đồng tình về thân thế nhiều hơn. Về phần nhị đồ đệ Vương Tông Nhân, trong mắt Dương Bách Xuyên là một người chín chắn điềm tĩnh, sau này Vân Môn có chuyện lớn gì cứ đưa cậu ta ra là đáng tin nhất.

Bị Dương Bách Xuyên mắng chửi không hề khách sáo, Độc Cô Hối cười hì hì nói: “Sư phụ, đại trưởng lão kêu con đi hầu hạ ông ta, nếu không người kêu nhị sư đệ đến học điêu khắc?”

Dương Bách Xuyên ngẩng đầu, cười híp mắt, nhìn chằm chằm Độc Cô Hối: “Đại trưởng lão nói? Hay là cậu nói? Cậu nói lại tôi nghe thử?”

Độc Cô Hối nhìn nụ cười của Dương Bách Xuyên, không biết tại sao lại cảm thấy lạnh buốt cả người, không nhịn được rùng mình một cái, nuốt nước miếng lắp bắp thưa: “Vâng… Dạ… Dạ… Đại trưởng…” Nói tới đây, anh ấy thấy trong mắt sư phụ lóe lên tia sáng, ngay lập tức đổi giọng nói thật.

Tuy nhiên, giờ mới đổi đã chậm rồi, anh ấy vừa nói “Là con…” thì bỗng nhiên “A~” một tiếng, chỉ cảm thấy một trận hoa mắt ù tai, cả người bay ra ngoài đập vào tường, hét lên một tiếng thảm thiết.

Ngẩng đầu nhìn lên, thấy bóng dáng Dương Bách Xuyên vừa ngồi xuống ghế thì biết rõ sư phụ vừa ra tay.

“Đã nói về sau thằng nhóc cậu không được giở trò khôn vặt trước mặt sư phụ, cậu có nghe thấy không đấy? Còn dám lấy đại trưởng lão ra đè đầu sư phụ? Có phải thằng nhóc cậu quên mất, đại trưởng lão Vân Môn Tửu Tiên lão đầu là vi sư lừa… Khụ khụ, là vi sư nhặt được không hả?

Tôi chỉ hỏi cậu một câu, về sau có dám ngang ngược nữa không? Nếu chưa đủ nghiền, vi sư có thể truyền thụ cho cậu một ít đồ chơi, ví dụ như Phân Cân, Thác Cốt*. Cậu chăm học như vậy, dùng chân khí là có thể làm được, thế nào, có muốn học không?” Dương Bách Xuyên cười tủm tỉm hỏi.

(*Phân Cân hay còn gọi là trảo cân là các kỹ thuật, các thế chộp cơ thể làm rách cơ hoặc dây chằng của đối phương, đôi khi cũng làm bung điểm nối dây chằng và xương; Thác Cốt là những kĩ thuật làm cho xương bị xê dịch, di dịch khỏi vị trí tự nhiên trên cơ thể đối phương, chúng được áp dụng khi đánh lên các khớp xương và xương; đây là hai kỹ thuật trong Cầm Nã thủ.)

Độc Cô Hối che ngực nhe răng, vẻ mặt hoảng sợ nói: “Cái đó, sư phụ, con không dám nữa, sẽ chăm chỉ học điêu khắc, không muốn học Phân Cân Thác Cốt đâu.”

“Hừ!”

Dương Bách Xuyên lạnh lùng hừ một tiếng, tiếp tục cúi đầu ghi chép.

Lúc này, Độc Cô Hối quay sang nhìn Võ Kiếm, nhỏ giọng nói: “Tam sư đệ, chuyện tôi bị sư phụ đánh… Đừng kể với nhị sư đệ nhé.”

“Không có hứng thú.” Võ Kiếm tích chữ như vàng.

Độc Cô Hối thầm nhủ: “Không nói tốt nhất, dám nói ra, đừng trách đại sư huynh này cho cậu một bài học.” Đến thời điểm này mà anh ấy vẫn không quên khoe khoang thân phận đại sư huynh của mình, dù sao cũng rất có cảm giác ưu việt.

Lúc Độc Cô Hối vừa đi lên đã lừa Vương Tông Nhân đến học điêu khắc, kết quả Vương Tông Nhân nói nếu anh ấy dám nói thế với sư phụ, người nhất định sẽ đánh anh, kết quả bị đánh thật. Vì vậy Độc Cô Hối sợ Vương Tông Nhân biết được sẽ chê cười anh ấy, trịnh trọng uy hiếp tam sư đệ Võ Kiếm không được nói ra ngoài, bằng không mặt mũi của anh ấy biết giấu vào chỗ nào?

Dương Bách Xuyên cúi đầu ghi chép, nghe sót không lọt một chữ những lời đe dọa Võ Kiếm của Độc Cô Hối, trong lòng không nhịn được bật cười, thầm mắng: “Thằng nhóc thối, lạc đà chết còn ra vẻ ngông nghênh, cái tật xấu sĩ diện này cũng nặng quá nhỉ.”

Lại nghe thấy Võ Kiếm đốp lại một câu: “Anh muốn đánh cũng đánh không lại tôi.”

Độc Cô Hối suýt nữa đã bị Võ Kiếm làm nghẹn chết, lần trước thua Võ Kiếm ở đại hội võ cổ bị anh ấy xem như một sự sỉ nhục, hiện tại một câu này của đối phương chẳng khác gì xát muối lên vết thương của mình cả, nghiến răng tức giận nói: “Trên đài so đấu tại đại hội võ cổ là đại sư huynh tôi nhường cho thằng nhóc cậu có biết không? Không phục thì giờ Tý đêm nay, đi Lê Sơn đọ sức lần nữa, có dám không?”

“Có thể.” Võ Kiếm lạnh lùng phun ra hai chữ, trong mắt tràn đầy chiến ý, ngạo khí của anh ta không hề yếu hơn Độc Cô Hối chút nào, sao có thể sợ đối phương được, hai người một chính một tà, là kỳ phùng địch thủ.

“Một lời đã định, lần này nhất định tôi sẽ đánh cậu bay khỏi cổng lớn.” Độc Cô Hối hung dữ nói, thật ra lần trước anh ấy quá kiêu ngạo nên khinh địch, đã bị sư phụ dạy dỗ rất lâu, trong lòng cũng nhận ra tật xấu của mình, hơn nữa quay về còn đột phá, bây giờ đánh với Võ Kiếm để tìm cảm giác, xác lập quyền uy của đại sư huynh.

Dương Bách Xuyên nghe hai đồ đệ đấu võ mồm, trong lòng không nhịn được lắc đầu, anh rất vui mừng khi bọn họ đòi so tài, thi đấu lẫn nhau tăng sức cạnh tranh sẽ khiến cả hai chăm chỉ tu luyện, anh có nghe thấy cũng sẽ giả vờ như không nghe thấy, sẽ không đi quản lý chuyện đó.



...