...
Tết năm nay Liễu Linh Linh cũng không về nước, anh định tối gọi điện cho Lâm Hoan hỏi xem tình hình của Liễu Linh Linh thế nào?
Chỉ mãi nghĩ tới Liễu Linh Linh, không biết đã đến sân luyện võ từ lúc nào, bên tai nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Xuyên thành vị hoàng đế 'cong vòng', thụ 1 lòng muốn bảo vệ chàng hoàng tử lưu lạc để đổi lại cái kết lâm ly bi đát!
Tôi có mắt âm dương
Trong khốn cảnh tìm thấy hi vọng, đây là hành trình từ Thợ săn yếu nhất thành Thợ săn mạnh nhất hạng S!
Quái nữ hiện đại vô tình xuyên không vào vòng tay Đế vương, cố tình giả sen trắng yếu đuối nhưng bị bắt hiện 'nguyên hình'
Vừa ngẩng đầu, anh nhìn thấy có mười hai thiếu niên trong sân luyện võ, mà người đi đầu thật sự là người quen, không phải người khác, anh ta là anh họ của Triệu Nam – Triệu Vũ Linh.
Ngoại trừ Triệu Vũ Linh, Dương Bách Xuyên không hề quen biết mười một người còn lại, điều này khiến anh rất buồn bực, Vân Môn không có những người này, nhưng bọn họ lại ở trong Vân Môn, chuyện gì vậy?
Lúc này, Triệu Vũ Linh đang dạy mười một thiếu niên kia luyện võ, trông cũng ra dáng đó chứ.
Dương Bách Xuyên thấy vậy, anh gọi lớn: “Triệu Vũ Linh ~”
Triệu Vũ Linh nghe phía sau có người gọi, anh vừa quay đầu đã trông thấy Dương Bách Xuyên, trên mặt lập tức lộ ra dáng vẻ tươi cười, bỉ ổi nói: “Em rể, cuối cùng thì em cũng về rồi ~”
Vừa nói, Triệu Vũ Linh vừa chạy lon ton tới.
Dương Bách Xuyên nghe con hàng này gọi mình một tiếng em rể, anh trợn trắng mắt, nhưng hình như người ta cũng không gọi sai.
Từ góc độ của Triệu Nam mà nói, anh quả thật là em rể của Triệu Vũ Linh.
“Em rể, lâu lắm không gặp, anh nhớ em chết đi được ~”
“Ngưng, nói đi, anh với mấy người này là thế nào vậy?” Dương Bách Xuyên hỏi.
“Ặc, em rể, không phải chúng ta vẫn như vậy sao?” Vẻ mặt Triệu Vũ Linh đầy oán hận.
Dương Bách Xuyên càng buồn bực hơn, nhìn bộ dạng chỉ muốn đạp cho hai phát của Triệu Vũ Linh, anh thấp giọng nói: “Cái gì như vậy, anh mang người tới sân luyện của Vân Môn làm trò gì thế?”
“Em rể, em quên rồi sao? Hay là em không biết?” Triệu Vũ Linh giật mình hỏi.
“Tôi quên mất cái gì sao? Nói rõ xem nào.” Dương Bách Xuyên mất kiên nhẫn.
“Được được được, tôi nói, không phải cậu đã đồng ý để con cháu nhà họ Triệu Và Độc Cô gia nhập Vân Môn chúng ta rồi sao? Chúng ta vừa tới được mấy hôm thì cậu và Nam Nam, Lục hộ pháp, mấy người nữa cũng không thấy đâu, tôi không có gì để làm, thế nên mới đưa họ đến đây để luyện quyền…” Triệu Vũ Linh giải thích cho Dương Bách Xuyên.
Nghe Triệu Vũ Linh nói như vậy, Dương Bách Xuyên cũng nhớ tới, lúc trước Triệu Nam và Độc Cô Vô Tình đã tìm anh, hy vọng đệ tử nhà họ Triệu và Độc Cô có thể gia nhập Vân Môn, anh đã đồng ý với bọn họ, sau này những chuyện như vậy thì để cô tự làm chủ, cuối cùng thì anh lại quên mất.
Giờ phút này, anh toát cả mồ hôi hột, nếu hôm nay tôi không hỏi Triệu Vũ Linh mà đuổi những người này đi, có lẽ Triệu Nam và Độc Cô Vô Tình sẽ nổi giận với anh mất.
“À à à, tôi nhớ ra rồi, được, anh làm không tệ, vậy được rồi, mọi người tiếp tục đi, lát nữa tôi sẽ tìm Lục hộ pháp nói chuyện, sắp xếp vấn đề tập luyện cho các anh.” Dương Bách Xuyên nhìn Triệu Vũ Linh nói.
Nói xong anh xoay người rời đi, anh còn phải lên núi tìm Tửu Tiên lão đầu.
Nhưng không ngờ, anh bị Triệu Vũ Linh kéo cánh tay lại: “Em rể
em rể, đợi, đợi chút ~”
...