Chương 1444


...

Ở trước mặt sư phụ Vân Thiên Tà, phần lớn thời gian Dương Bách Xuyên luôn bị mắng chửi, đối mặt với Bạch Cốt Yêu mạnh mẽ anh có chút bối rối, bắt đầu xin sư phụ giúp đỡ.

Vân Thiên Tà há miệng liền chửi bới: "Con sợ cái rắm ấy, chẳng phải là vẫn không sao à? Chỉ tập trung đánh với nó là được, nhớ kỹ một điều:

Bạch Cốt Yêu có một thiên phú là Bách Biến, nói cách khác là có thể biến hóa thành bất kỳ hình thái nào, lúc đánh cẩn thận các loại ảo giác, không cần sợ nó. Nó mạnh thì con phải mạnh hơn nó, như vậy mới có cơ hội chiến thắng nó. Cứ việc đánh, có vi sư áp trận cho con."

Dương Bách Xuyên nghe sư phụ Vân Thiên Tà nói xong thì trong lòng được khích lệ.

Có lão già áp trận ít nhất mạng nhỏ sẽ được đảm bảo đôi chút.

Dương Bách Xuyên lau sạch vết máu ở khóe miệng, đứng dậy híp mắt nhìn về phía Bạch Cốt Yêu nói: "Hay cho một con nghiệt súc, để xem hôm nay ta có xử lý mi hay không!"

Trong lúc nói chuyện Dương Bách Xuyên đã giơ kiếm Đồ Long trong tay lên quát qua một kiếm.

Đương nhiên một kiếm này là giả, một kích chính thức là ở vảy rồng Dương Bách Xuyên hơi động suy nghĩ một chút, vảy rồng lập tức hóa thành một vệt sáng chém tới Bạch Cốt Yêu từ phía sau.

Cùng lúc đó Dương Bách Xuyên cũng ra lệnh cho Trùng Tử tấn công. Trùng Tử bị Miêu Long thi triển thuật pháp cấm kỵ làm ảnh hưởng dù sao cũng hơi uể oải, nhưng nó vẫn nghe lệnh Dương Bách Xuyên, không chút do dự xông về phía Bạch Cốt Yêu.

Hiện tại Trùng Tử đang ở giai đoạn ấu trùng, lực công kích là nhờ lực bộc phát trong nháy mắt lao ra, im hơi lặng tiếng không hề có chút dao động linh khí nào, cộng thêm hình thể của Trùng Tử gần như không đáng kể, đánh lén tấn công có tám chín phần mười là sẽ thành công.

Nó gần như cùng vảy rồng do Dương Bách Xuyên dùng suy nghĩ khống chế tấn công Bạch Cốt Yêu.

Chỉ thấy lúc vảy rồng chém tới cổ Bạch Cốt Yêu, trên người nó phát ra một luồng sáng trắng, lập tức hóa giải công kích của vảy rồng.

Nhưng ngay sau đó nó chấn động toàn thân, trong miệng phát ra một tiếng thét dài không phải của con người: "Rống!"

Dương Bách Xuyên nghe thấy liền vui vẻ, anh biết là Trùng Tử đã đánh lén thành công. Dương Bách Xuyên lập tức lắc mình một cái xuất hiện bên cạnh Bạch Cốt Yêu, không chút do dự chém một kiếm về phía cổ của Bạch Cốt Yêu.

Dương Bách Xuyên lập tức tranh thủ gọi Trùng Tử trở về, anh sợ Trùng Tử ở lại trên người Bạch Cốt Yêu, lỡ như Bạch Cốt Yêu trong cơn giận dữ giết chết Trùng Tử, đến lúc đó Dương Bách Xuyên sẽ khóc mất. Hiện tại tiềm lực khổng lồ của Trùng Tử đã dần dần lộ ra, hơn nữa cái giá để anh bồi dưỡng Trùng Tử đã vô cùng đắt, tất nhiên anh không muốn để Trùng Tử gặp chuyện không may.

Vì vậy anh lập tức gọi Trùng Tử trở về.

Có thể khiến Bạch Cốt Yêu phát ra một trận gào thét cho thấy Trùng Tử đã công kích thuận lợi, tạo thành tổn hại cho Bạch Cốt Yêu, Trùng Tử lại lập công lần nữa.

Ngay sau đó, toàn thân lập lòe ánh sáng trắng của Bạch Cốt Yêu bốc lên sương mù màu trắng sữa.

Một kiếm của Dương Bách Xuyên như chém một quả bom phát nổ, sương mù dày đặc bộc phát.

"Rống rống rống!"

Đúng vào lúc này, lúc sương mù dày đặc trên người Bạch Cốt Yêu nổi lên, tiếng rống giận dữ liên tục vang lên.

Dương Bách Xuyên cảm giác được một kiếm của mình đã thành công, nhưng chẳng những không giết được Bạch Cốt Yêu mà còn chọc giận Bạch Cốt Yêu.

Quả nhiên, chưa được bao lâu, sương trắng tan đi, ở nơi Bạch Cốt Yêu đứng xuất hiện một người khổng lồ.

Nói chính xác là một người xương cao chừng sáu mét.

...