...
Nhưng sau khi vào Tu Chân Giới, trải qua sinh tử, đợi mất đi rồi mới hối hận, vậy chỉ có thể là ‘hối hận’ thôi.
Nàng thích tiên sinh, đây là suy nghĩ trong lòng vào thời khắc sinh tử.
Vào thời khắc sinh tử, nàng từng hạ quyết tâm, nếu kiếp này còn có thể gặp được tiên sinh, thì nàng sẽ nói cho hắn biết nàng thích hắn!
Chôn vùi trong lòng tận sáu trăm năm, quá nặng nề!
Khưu Vân không muốn gánh tiếp nữa.
Nàng sợ…
Nàng sợ có một ngày nàng sẽ thật sự tan thành mây khói trên con đường tu chân, lại phải mang theo tiếc nuối sâu sắc…
Yêu một người không có gì sai!
Nàng thích tiên sinh, biết ơn tiên sinh, kính trọng tiên sinh…
Nhưng mà… tất cả những điều này đều không cản trở nàng yêu tiên sinh!
Yêu không có lớn nhỏ đúng sai, trái tim mách bảo nàng, yêu lớn hơn tất cả.
Yêu thì không nên có tiếc nuối.
Hơn nữa nàng chỉ muốn thổ lộ tiếng lòng sáu trăm năm của mình, sau khi nói ra, cho dù tiên sinh nói không thích nàng, vậy thì thế nào?
Không sao cả, nàng chỉ làm vậy để không thẹn với lương tâm thôi.
Đợi ngày này sáu trăm năm, hôm nay cuối cùng cũng có thể cho nội tâm của mình một câu trả lời rồi.
Khưu Vân ngẩng đầu khỏi lồng ngực của Dương Bách Xuyên, khuôn mặt đẫm nước mắt, mở to mắt nhìn Dương Bách Xuyên. Nàng lấy hết can đảm nói: “Tiên sinh… ta muốn nói một câu với ngài, một câu đã giấu sáu trăm năm.”
Dương Bách Xuyên sửng sốt, vô thức nói: “Nàng nói…?”
“Tiên sinh, ta thích ngài, cũng yêu ngài…” Khưu Vân gần như phải dốc hết sức để nói ra lời bản thân giấu trong lòng những sáu trăm năm.
Nó vẫn luôn giống như một tảng đá đè trong lòng nàng.
Cuối cùng hôm nay đã nói ra rồi, nàng cảm thấy thì ra nói yêu hắn, thích hắn, không hề khó khăn!
Khó ở chỗ không có can đảm.
Hôm nay nàng nói ra rồi, giờ phút này nàng cảm thấy nhẹ nhõm chưa từng có, giống như tảng đá treo trong lòng đã rơi xuống đất, vô cùng thoải mái.
Thì ra muốn gỡ bỏ gánh nặng trong lòng cũng không quá gian nan.
Bây giờ nói ra, một giây sau tiên sinh có mắng chửi ta một trận, Khưu Vân ta cũng thấy vui vẻ, vì mọi người đều sống sót gặp lại nhau, điều này tốt hơn tất cả.
Nàng cũng chưa từng muốn chiếm lấy tiên sinh…
Chỉ đơn thuần là thích hắn, yêu hắn từ tận đáy lòng, chỉ vậy thôi.
Lời nói của Khưu Vân vang trong tai Dương Bách Xuyên, hắn ngẩn người chốc lát, trong lòng cười khổ, thế gian tình trái là nặng nhất!
Một câu sáu trăm năm khiến trong lòng Dương Bách Xuyên kêu răng rắc.
Hắn cười khổ, bản thân có tài đức gì, phúc duyên mấy đời mới có thể được nha đầu này yêu thích như vậy?
Sao hắn có thể không hiểu tâm tư của nha đầu Khưu Vân này đối với hắn chứ, chỉ là có một số chuyện vĩnh viễn đều là nhìn ra không nói ra, nhưng hôm nay lại lộ ra rồi…
Khưu Vân là nha đầu có xuất thân sát thủ, cũng là người mệnh khổ. Lần đầu hắn gặp tỷ muội bọn họ chính là ở thôn Địa Khanh phía Tây Bắc, một hang ổ của tổ chức sát thủ Xương Hoa, lần đó cũng là lúc tỷ tỷ nàng rời đi, là tỷ tỷ nàng Khưu Vũ gửi gắm nàng cho hắn trước khi chết.
Thoáng cái Khưu Vân đã theo hắn hơn sáu trăm năm.
Thực ra trong lòng Dương Bách Xuyên thấy đồng tình với nha đầu này nhiều hơn, cũng chưa từng nghĩ tới vấn đề thích và yêu.
Hắn có thể cảm nhận được suy nghĩ trong lòng Khưu Vân không? Đương nhiên là có thể.
Lúc ở Địa Cầu, ở Sơn Hải Giới, hắn đều có thể.
Chỉ là không nói ra.
Nhưng mà bây giờ, sau khi trải qua gian khổ sinh tử, nha đầu im lặng ít nói, nhẫn nhục chịu khó này đã nói ra rồi!
Dương Bách Xuyên không thể không đối mặt với vấn đề này.
...