Chương 3442


...

Hôm nay năm thánh địa mang đến khoảng 150 tu sĩ Đại Thừa đại viên mãn, cộng thêm năm Phi Thăng hậu kỳ bọn họ, chỉ mấy vạn yêu tu mà thôi, trấn áp dễ như trở bàn tay.

Nhưng đúng lúc này, vô số luồng yêu khí bùng nổ trong mây mù…

Năm trưởng lão thánh địa đều là cao thủ, sau khi cảm nhận được hơi thở này, da đầu đều tê dại.

Trong mây mù có ít nhất mấy trăm yêu khí cảnh giới Phi Thăng, mấy vạn yêu khí Đại Thừa.

Mặc dù không biết tại sao lại vậy, nhưng bọn họ đều cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

“Trốn…”

Đột nhiên trưởng lão thánh địa Vạn Linh hét lên, lao lên cao chuẩn bị chạy trốn.

Đùa chứ, mấy trăm cảnh giới Phi Thăng, mấy vạn Đại Thừa, đối đầu với số lượng này, chỉ trong một giây bọn họ sẽ bị tiêu diệt thành tro bụi.

Lúc này không chạy thì chờ khi nào?

“Ầm… A…”

Một cột sáng tím bùng nổ, trưởng lão thánh địa Vạn Linh trúng một đồn của Tử Hoàng, máu phun trào…

“Ầm ầm ầm…”

“A a a…”

Trận tàn sát nghiêng về một phía đã bắt đầu…

Chút người này của năm thánh địa không đủ nhét kẽ răng cho 300 Thiên Yêu cảnh giới Phi Thăng.

Không hề cho người của năm thánh địa cơ hội phản kháng.

Đừng nói năm trưởng lão Phi Thăng hậu kỳ, cho dù 50 người, lúc này cũng sẽ bị nghiền nát thành tro tàn.

Thời gian trăm năm đủ để Tử Hoàng và bốn Yêu Soái đánh tay đôi với Phi Thăng đại viên mãn, nói gì đến năm lão già Phi Thăng hậu kỳ?

Dương Bách Xuyên đứng tại chỗ không động đậy, thờ ơ lạnh nhạt nhìn yêu tu giết chết người của năm thánh địa.

Chỉ trong 10 giây ngắn ngủi, trận chiến hoàn toàn kết thúc.

Màu nhuốm đại địa.

Nhưng Dương Bách Xuyên không hề chớp mắt, hắn biết không thể nhân từ với kẻ địch, từ hôm nay trở đi hắn muốn nổi danh trong Tu Gỉa Giới. . Truyện mới cập nhật

Nổi đến mức không ai hay thế lực nào dám bắt nạt đệ tử Vân Môn Tiên Cảnh, đồng thời truyền tín hiệu cho người thân bị thất lạc ở Tu Chân Giới tìm đến đây…

Trận chiến kết thúc, nhưng Từ Hữu Đạo và mười đệ tử Đại Thừa Trường Sinh Điện vẫn còn chấn động.

Không ngờ 150 Đại Thừa đại viên mãn cộng thêm năm trưởng lão Phi Thăng hậu kỳ lại bị nghiền nát thành tro tàn dễ dàng như vậy…

Không đúng, cũng không hẳn là tro tàn, bởi vì trưởng lão Nguyên Thần của thánh địa Vạn Linh vẫn bị Tử Hoàng nắm trong tay, không bóp chết.

Từ Hữu Đạo thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không cần liều mạng.

Không ngờ chỉ trong trăm năm ngắn ngủi, Dương Bách Xuyên và các yêu tu của hắn đã trưởng thành đến mức khủng bố như vậy rồi.

300 đại yêu cảnh giới Phi Thăng, khoảng 2 vạn yêu tu cấp Đại Thừa.

Lực lượng cường đại như vậy, chín thánh địa cộng lại cũng chưa bằng.

Từ Hữu Đạo biết từ hôm nay trở đi thời tiết ở Tu Chân Giới sắp thay đổi, nhưng đối với Trường Sinh Điện lại là chuyện tốt, bởi vì Dương Bách Xuyên là sư đệ của Vân Trường Sinh.

Sau trận chiến, Dương Bách Xuyên nhớ tới Từ Hữu Đạo, hắn đi tới hành lễ: “Từ tiền bối, đa tạ tiền bối tương trợ, cảm ơn các vị đã giúp đỡ.”

Dương Bách Xuyên cảm ơn Từ Hữu Đạo và mười đệ tử Đại Thừa kỳ của điện Trường Sinh.

Ở Thái Hoang, Từ Hữu Đạo đã giúp đỡ hắn một lần, lần này là lần thứ hai, mặc dù là tuân theo lệnh của đại sư huynh Vân Trường Sinh, thật ra cũng không giúp được nhiều, nhưng Dương Bách Xuyên vẫn phải bày bỏ lòng biết ơn.

Từ Hữu Đạo lấy lại tinh thần, ông và mười đệ tử vội vàng ôm quyền đáp lễ: “Dương…thánh chủ khách khí rồi, Từ mỗ hổ thẹn không giúp được gì.”

Vốn dĩ Từ Hữu Đạo định xưng hô với Dương Bách Xuyên là Dương đạo hữu, nhưng lời đến bên miệng liền sửa thành thánh chủ, bởi vì hiện tại trong mắt ông, Dương Bách Xuyên đã có thể sánh vai với bất kỳ thánh chủ nào.

...