...
“Cháu có thể gia nhập Thẩn Long Đàm, mà cháu lại thích sự tự do, nhưng cháu hứa sẽ cố gắng hết sức miễn là đất nước cần cháu.” Dương Bách Xuyên nhìn Vương Mộ Sinh nói.
Vương Mộ Sinh bật cười, ông ta thực ra cũng có chút ích kỷ. Nền tảng của nhà họ Vương là trong quân đội, nhưng quân đội có một bộ phận tách biệt tên là Thần Long Đàm. Ngoại trừ thế hệ trước của nhà họ Vương, Vương Huyền Cơ và một người chú khác đều ở Thần Long Đàm. Ở thế hệ đó không có ai trong nhà họ Vương có trong Thần Long Đàm.
Xuyên thành vị hoàng đế 'cong vòng', thụ 1 lòng muốn bảo vệ chàng hoàng tử lưu lạc để đổi lại cái kết lâm ly bi đát!
Tôi có mắt âm dương
Trong khốn cảnh tìm thấy hi vọng, đây là hành trình từ Thợ săn yếu nhất thành Thợ săn mạnh nhất hạng S!
Quái nữ hiện đại vô tình xuyên không vào vòng tay Đế vương, cố tình giả sen trắng yếu đuối nhưng bị bắt hiện 'nguyên hình'
Trong ba thế hệ, chỉ có con trai của anh cả là ở Thần Long Đàm, nhưng là anh hai nên ông không được xem trọng, điều này thực sự khiến Vương Mộ Sinh rất khó chịu.
Quân lực cũng phức tạp, có người nhà họ Vương ở Thần Long Đàm tách ra, tự nhiên cũng có người ở các gia tộc khác, nhưng chẳng qua là không nói ra thôi chứ trong lòng cũng biết rõ.
Nếu không có ai trong ba đời của nhà họ Vương tiến vào Thần Long Đàm, thì quân lực của nhà họ Vương trong quân đội sẽ suy giảm rất nhiều, thế cho nên về sau sẽ gây ra những sai sót.
Sự xuất hiện của Dương Bách Xuyên khiến ông thấy có một tia hy vọng, thật ra đối với ông mà nói thì đây đúng là một mũi tên trúng ba con nhạn.
Thứ nhất, Dương Bách Xuyên gia nhập vào Thần Long Đàm, điều này có lợi cho đất nước, Dương Bách Xuyên là một Võ Cổ Giả và một người có y thuật cao siêu, một nhân tài như vậy mà tiến thân vào Thần Long Đàm là một chuyện rất tốt.
Thứ hai là có thể đặt nền móng cho nhà họ Vương, thứ ba là cũng có lợi cho Dương Bách Xuyên, nhưng hầu hết các Võ Cổ Giả đều chịu sự giám sát của Thần Long Đàm nên không thể làm bất cứ điều gì khác thường được. Một khi họ làm điều gì đó khác thường, họ sẽ phải chịu sự chèn ép từ Thần Long Đàm.
Đối với Thần Long Đàm, Vương Mộ Sinh hiểu rất rõ, ông biết rằng đó là nơi tập trung những con quái vật mạnh mẽ từ các Võ Cổ Giả, sự tồn tại của giá trị lực lượng là điều vượt khỏi phạm vi quy định thông thường.
Là một võ sư cổ đại, Dương Bách Xuyên không thể mắc sai lầm, một khi đã phạm sai lầm thì sẽ bị Thần Long Đàm nhắm đến, đó không phải là chuyện tốt.
Nhưng bản thân Dương Bách Xuyên sẽ không đắn đo khi trở thành thành viên của Thần Long Đàm, cho nên Vương Mộ Sinh mới muốn Dương Bách Xuyên gia nhập vào Thần Long Đàm.
“Về điểm này cháu cứ việc yên tâm, cháu có thể thấy ông hai của chú rảnh rỗi như thế nào, nhưng chú vẫn muốn nói cho cháu biết ưu và nhược điểm của việc tiến thân vào Thần Long Đàm. Chú cũng có chút ích kỷ khi để con vào Thần Long Đàm…”
Tiếp theo, Vương Mộ Sinh thẳng thắn nói hết với Dương Bách Xuyên những suy nghĩ trong lòng mà không cần phải giữ kín nữa.
Khi Vương Mộ Sinh nói xong, ngược lại Dương Bách Xuyên còn cảm thấy nhẹ nhõm hơn, điều này cho thấy Vương Mộ Sinh không muốn làm tổn thương anh, thay vào đó còn suy nghĩ cho anh về việc vào Thần Long Đàm để cung cấp cho nhà họ Vương một phần an toàn, thế thì việc này hoàn toàn không thành vấn đề.
“Được, cháu đồng ý, mọi chuyện đều nghe theo sắp xếp của chú Vương.”
“Được rồi, chú sẽ lập tức thu xếp để cháu tiến vào Thần Long Đàm, cháu sẽ được xem là người mà nhà họ Vương của chú gửi đến, bọn họ sẽ phái người đi điều tra. cùng lắm là ngày mai sẽ có thêm người, sau đó có thể đi tới Nam Quốc, sau khi vượt qua có thể hưởng được sự trợ giúp của nhân viên tình báo, đối với cháu mà nói thì cũng không tệ lắm đâu.”
……
Sau khi Vương Mộ Sinh đi ra ngoài, Dương Bách Xuyên vốn dĩ đã rất mệt nằm trên giường nghỉ ngơi, nhưng đầu óc chỉ nghĩ về mẹ của mình, nên anh có làm gì cũng không thể nào chợp mắt được.
Khi trời gần sáng, anh mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Dương Bách Xuyên đột nhiên mở mắt ngồi thẳng dậy.
Bởi vì anh cảm nhận được ai đó đang ở bên cạnh mình.
Đột ngột bật dậy chính là một phản ứng hoàn toàn thuộc vào bản năng phản ạ, một tay nắm lấy tay người nọ kéo đến.
“Ah… Đau quá… Buông ra!”
“Hả?”
...