...
Ngay sau đó người đàn ông trung niên mở miệng nói: “Không biết đạo hữu có thể buông tha Mã mỗ một lần, Mã Kiến Linh Thiên Kiếm Tông sẽ ghi khắc ơn lớn của đạo hữu.”
“Hôm nay các ngươi đến tấn công Tinh Thần Môn, ngươi nói ta có thể buồn tha cho ngươi hay không?” Dương Bách Xuyên lạnh lùng hỏi lại.
“Tức là không đồng ý, cũng được, trên thế gian có một số việc đã sớm được định sẵn, nếu vậy Mã mỗ xin lĩnh giáo thủ đoạn của đạo hữu.”
Người này nói xong bước ra một bước, lật tay, ánh sáng lạnh lẽo lập lòe, tung ra một kiếm.
Còn chưa kịp nhìn rõ hắn ta xuất kiếm như thế nào, Dương Bách Xuyên lại cảm giác được một bóng kiếm che trời hướng về phía hắn.
Rõ ràng đối phương chỉ tung ra một kiếm lại có ảo giác đầy trời toàn kiếm, tránh cũng không thể tránh.
“Cao thủ, cao thủ kiếm đạo, cao thủ có Khí Thế Chi Tâm.” Dương Bách Xuyên kinh hãi.
Không dám sơ ý, cầm kiếm Đồ Long, lập tức tung ra kiếm trận Hắc Liên.
Kiếm khí bốn đóa sen đen ngăn cản trước mặt.
“Ầm ầm ầm…”
Ngay sau đó tiếng nổ lớn vang lên, kiếm trận Hắc Liên mà Dương Bách Xuyên lấy làm tự hào lập tức nứt vỡ biến mất, không thể ngăn cản được một kiếm của người đàn ông trung niên Mã Kiến.
Lúc này hắn cũng chỉ có thể đánh bừa, thật ra trong lòng không hề sợ hãi, chỉ kinh ngạc cảm thán khí thế kiếm kỹ của Mã Kiến.
Hắn nhắm mắt nhớ lại lúc sư phụ truyền thụ Khí Thế Chi Tâm, cùng với cảnh tượng ngày đó sư phụ mượn thân dùng kiếm chém chết Hóa Thê Lương.
Đều dùng kiếm khí cường đại.
Một kiếm của người đàn ông trung niên tên Mã Kiến tràn ngập Khí Thế Chi Tâm, Dương Bách Xuyên nhắm mắt triển khai Thiên Khí Thế.
“Trảm!”
Sau một chữ trảm, Dương Bách Xuyên tung ra một kiếm.
Lúc này sắc mặt của Mã Kiến cũng thay đổi, ở trong mắt hắn ta, một kiếm này của Dương Bách Xuyên có khí thế phá núi cắt biển.
Hai người đều biết gặp phải đối thủ kiếm đạo, nhưng xuất kiếm thì không có khả năng thu kiếm, vì chỉ có một kiếm chém xuống chứ không có một kiếm thu lại.
“Ầm đùng ~”
Hai người một dọc một ngang, song kiếm tương giao, bộc phát ra năng lượng dao động khổng lồ, toàn bộ pháp trận không gian vang lên tiếng gầm rú, mây mù quay cuồng.
Sau một kiếm, vị trí của hai người thay đổi, lưng đối lưng.
Sau đó người đàn ông tên Mã Kiến mở miệng nói: “Ngươi… Ngươi không giữ quy củ, tại sao so kiếm pháp lại dùng ngoại… Lực…”
Miễn cưỡng mới nói xong một chữ lực cuối cùng, keng một cái, thân thể của Mã Kiến nổ tung thành hai nửa, mất đi sinh cơ.
“Ngu mới nói quy củ với ngươi, hiện tại ta và ngươi là kẻ địch, CMN ngươi xâm chiếm Tinh Thần Môn, còn muốn ta giữ quy củ.”
Giống như lời Mã Kiến vừa nói, hắn đã dùng một thủ đoạn nhỏ chém giết hắn ta.
Thủ đoạn này là điều động lực m Sát trong không gian, cùng với lực Phong Vân, nhân cơ hội bổ một kiếm lên người hắn ta.
Dưới cái nhìn của Dương Bách Xuyên, nói quy củ với kẻ địch là không phụ trách với sinh mệnh của bản thân.
Nhưng nói đi nói lại, cho dù không sử dụng thủ đoạn, dùng thực lực hắn cũng có thể giết chết Mã Kiến, nhưng hắn cảm thấy không cần thiết, bởi vì hắn muốn thử nghiệm thực lực của mình xem sao, bây giờ mục đích đã đạt được.
Việc gì phải lãng phí thời gian, hơn nữa bên ngoài trận pháp còn đang chém giết, không có thời gian phí phạm.
Trong lúc chiến đấu với Mã Kiến, Dương Bách Xuyên biết thực lực của mình có thể dễ dàng chém giết Hợp Thể cảnh sơ kỳ bình thường.
Nhưng dựa trên thực lực, Dương Bách Xuyên tin tưởng khả năng cao người tên Mã Kiến là một vị tu sĩ Hợp Thể đạt được Phân Thân Ngũ Hành. Nếu không hắn ta sẽ không thể chống đỡ không bị ảnh hưởng bởi các loại lực lượng trong không gian của chính mình.
Nhưng vẫn chết trong tay của chính mình.
...