...
Lối vào thung lũng là cổng thành, đồng thời cũng là một bức tường thành rất dài đã bị phá hủy, cách đó mấy trăm mét có một con sông bảo vệ thành, Thạch Thành nói: “Chủ nhân, mặc dù tòa thành cổ này đã bị hủy diệt, nhưng sông hộ thành vẫn còn, con sông kia không dễ vượt qua, dưới sông có một loại cá biết bay, lúc chúng ta qua sông thì nhất định sẽ kinh động tới bọn chúng.
Cá chuồn rất nhỏ nhưng cũng rất khó chơi, chúng có hàm răng rất sắc bén, lực cắn có thể phá vỡ cả đá, hơn nữa còn cắn nuốt chân khí, chúng ta phải phòng ngự, nếu không sẽ chịu thiệt.”
Dương Bách Xuyên gật đầu, tỏ vẻ đã biết, ở Thái Hoang xuất hiện sinh linh kỳ quái cũng không có gì lạ, cẩn thận một chút thì vẫn hơn.
Xuyên thành vị hoàng đế 'cong vòng', thụ 1 lòng muốn bảo vệ chàng hoàng tử lưu lạc để đổi lại cái kết lâm ly bi đát!
Tôi có mắt âm dương
Trong khốn cảnh tìm thấy hi vọng, đây là hành trình từ Thợ săn yếu nhất thành Thợ săn mạnh nhất hạng S!
Quái nữ hiện đại vô tình xuyên không vào vòng tay Đế vương, cố tình giả sen trắng yếu đuối nhưng bị bắt hiện 'nguyên hình'
Sau khi tới bên bờ sông, Dương Bách Xuyên nhìn con sông rộng chừng ba mươi mét, trông có vẻ không sâu lắm, hắn quay sang hỏi Thạch Thanh: “Làm thế nào để an toàn qua sông?”
Thạch Thanh đáp: “Dùng tốc độ nhanh nhất để đạp nước qua, chỉ cần qua sông lên được bờ thì cá chuồn sẽ không tấn công.”
“Bay qua thì sao?” Dương Bách Xuyên hỏi.
“Chỉ cần có vật gì đó đi qua sông thì cá chuồn ở dưới sẽ lao ra, trừ khi bay cao hơn chín mét thì mới không tấn công, nhưng bay ngang chín mét thì lại có thiên lôi, thế nên đạp nước qua sẽ an toàn hơn, khi gần mặt nước thì lực tác động của cá chuồn bay ra khỏi mặt nước sẽ rất nhỏ, hơn nữa phi hành cũng không thể vượt qua chín mét, nhưng khi đó sức mạnh mà cá chuồn bay lên sẽ mang lại lực tác động rất lớn, thế nên chúng ta đạp nước qua sẽ an toàn hơn.” Thạch Thanh phân tích kinh nghiệm của bản thân.
“Được thôi, vậy thì đạp nước qua vậy, dù sao thì khoảng cách cũng không xa, ba mươi mét mà thôi, chớp mắt là đã qua rồi.” Dứt lời, hắn đưa tay cầm lấy Thạch Thanh rồi nhảy vọt xuống mặt nước.
“Chủ nhân, phải cẩn thận...” Thạch Thanh còn chưa nói xong thì Dương Bách Xuyên đã ở trên mặt nước.
“Ầm...”
Một tiếng ầm lớn vang lên, bọt nước bắn tung tóe trên mặt sông.
“Xiu xiu xiu xiu...”
Tiếng kêu đột nhiên vang trên mặt nước.
Thạch Thanh kéo dài giọng: “...Cẩn thận...có rất nhiều cá chuồn tấn công rất hung dữ...”
Da đầu Dương Bách Xuyên như tê dại, hắn vừa bước xuống mặt nước thì bên dưới đã nổ tung, không biết có mấy vạn hay mười vạn con cá chuồn đốm đen trắng, trên lưng còn có cánh, khoảnh khắc này hắn giống như bị hàng vạn mũi tên bắn cùng một lúc.
Lời Thạch Thanh nói bên tai hắn cũng chưa nghe xong, trong lòng cười khổ, thầm mắng Thạch Thanh nói không rõ ràng, nếu sớm nói có cả bầy cá chuồn tấn công cùng lúc thế này thì hắn cũng không gấp gáp mà sẽ làm tốt công tác chuẩn bị rồi mới qua.
Bây giờ có mắng Thạch Thanh thì cũng không giải quyết được việc vì, bởi vì hắn đã bị bao vây rồi.
Nhìn thấy cá chuồn dang cánh bay ra khỏi mặt nước, chúng há miệng phát ra tiếng kêu ầm ĩ đang lao về phía mình, nhìn những hàm răng sắc nhọn khiến hắn không nhịn được mà rùng mình, trong đầu lập tức nghĩ tới hình ảnh cá ăn thịt người, có điều đây là phiên bản tu chân, có thêm đôi cánh.
Một đàn cá tụ tập dưới mặt nước, khắp nơi đều là cá chuồn, Dương Bách Xuyên rùng mình, nếu như bị kéo xuống nước thì hắn sẽ bị bọn chúng ăn thịt, ngay cả xương cốt cũng không còn.
“Bịch bịch bịch...”
Trong nháy mắt, vô số cá chuồn lao tới, tất cả đều há miệng chỉ chờ cắn.
Dương Bách Xuyên vô cùng hoảng sợ, nhìn đàn cá chuồn đang tấn công tới, hắn lập tức sử dụng thân thể cảnh giới sinh tử, chân khí cũng phòng ngự toàn thân.
Nhưng hắn vẫn bị vô số cá chuồn cắn đau.
Quan trọng nhất là, sau khi đàn cá chuồn này há miệng thì tất cả sẽ cắn lên cơ thể.
Quần áo bị xé rách tả tơi, cắn vào tới tận da thịt, may mà hắn còn có cơ thể sinh tử, nếu không thì chắc bây giờ chỉ còn lại bộ xương trắng.
Hắn phòng ngự thành công nhưng không tránh khỏi bị cắn trúng, đau như bị kim đâm, Dương Bách Xuyên không khỏi kêu lên một tiếng.
“A...”
Không đến mức chết người nhưng rất khó chịu.
Đáng sợ hơn là, Dương Bách Xuyên cảm nhận được cơ thể mình bắt đầu chìm xuống, giống như quỷ nước đang lôi hắn, hắn không chìm thì sẽ không xong.
Trong lòng Dương Bách Xuyên, lũ cá chuồn này còn đáng sợ hơn cả quỷ nước, bị quỷ nước lôi xuống nước, cùng lắm là chết đuối, nhưng bị bọn cá chuồn này lôi xuống đáy nước thì nhất định sẽ bị chúng ăn sạch.
...