...
Năm Hợp Thể cảnh đều đã chết.
Điều này làm cho Dương Bách Xuyên thấy được tác dụng khi sử dụng trận pháp không gian để chiến đấu, tin tưởng sau này phương thức chiến đấu này sẽ còn tăng thêm một cấp bậc.
Hắn rất vừa lòng với trận chiến này.
Cảm giác được rất rõ uy lực của chín phân thân.
Ngay sau đó hủy bỏ trận pháp, Dương Bách Xuyên nhìn thấy thi thể đầy đất, bên ngoài Tinh Thần Môn ngập tràn máu tươi.
Không biết khi nào tiếng kêu đã dừng lại.
Trận chiến đã kết thúc từ lâu.
Lý Phượng Ngọc, chín nữ tử và Thú Ngũ Hành đi về phía hắn.
“Sư thúc tổ…”
Mọi người chào hỏi.
“Không bị thương chứ? Kết quả chiến đấu sao rồi?” Mặc dù Dương Bách Xuyên nhìn thấy mọi người không sao, nhưng vẫn hỏi một câu.
Lý Phượng Ngọc và chín nữ tử còn chưa trả lời, Thú Ngũ Hành đã giành trước, tranh công nói: “Chủ nhân, một mình ta chém giết một Độ Kiếp sơ kỳ, đáng tiếc tên tu sĩ Độ Kiếp sơ kỳ bị ta đánh trọng thương ban đầu lại không biết tung tích, nếu không hôm nay đừng mong có một người tồn tại được rời khỏi đây.”
Dù sao tên chạy trốn cũng đã bị thương, Dương Bách Xuyên tỏ vẻ không để bụng, vừa lúc để một tên sống sót truyền bá tin tức ra ngoài, tạo thế cho Tinh Thần Môn.
Lý Phượng Ngọc và chín nữ tử đều tỏ vẻ không sao, tất cả những kẻ giết đến Tinh Thần Môn lần này đều chết ở cửa của Tinh Thần Môn.
Cuối cùng Dương Bách Xuyên ra lệnh xếp hơn một trăm thi thể đặt bên ngoài sơn môn để ra oai, kinh sợ đám thế lực và tu sĩ còn đang ẩn giấu.
Hắn và Lý Phượng Ngọc đều biết rắc rối chỉ mới bắt đầu, người đến hôm nay nhìn như nhiều, nhưng phần lớn là hạng người bình thường, tin tưởng năm tông môn cấp hai vẫn còn cao thủ. Tiếp theo Dương Bách Xuyên cho mọi người về sơn môn, chuẩn bị luyện đan giúp Lý Phượng Ngọc đột phá, cũng chuẩn bị cho những trận chiến tiếp theo, Tinh Thần Môn muốn đứng dậy lần nữa trên núi Tinh Thần vẫn phải dựa vào tu vi thực lực.
Sau khi dẫn mọi người vào trong sơn môn, Dương Bách Xuyên chuẩn bị luyện đan, dặn dò Lý Phượng Ngọc trong lúc hắn luyện đan không được cho ai ra ngoài, nếu có người đến cũng đừng để ý.
Chờ đến khi luyện thành đan dược, trước tiên hắn sẽ cho Lý Phượng Ngọc đột phá đến Độ Kiếp trung kỳ. Tới lúc đó sẽ có một cao thủ tọa trấn, tức là có thể đối phó với tu sĩ cao thủ của năm tông môn lớn cấp hai.
Dương Bách Xuyên không tin năm tông môn lớn không có một cao thủ Độ Kiếp trung kỳ nào.
Lần này chém giết với năm tông môn lớn cấp hai, hơn một trăm tu sĩ, hắn chất đống thi thể thành ngọn núi nhỏ ở cửa sơn môn là để đe dọa.
Dù sao cũng đã đắc tội người ta rồi, mũi tên đã bắn ra không thể thu lại được, điều có thể làm là cố gắng nâng cao thực lực của mình để đối phó với cuộc chiến dữ dội hơn tiếp theo.
Dương Bách Xuyên dặn dò thú Ngũ Hành canh giữ ở sơn môn, nói với hắn ta là nếu mấy ngày tới có kẻ địch tấn công, đánh thắng thì có thể giết hết, không cần nương tay.
Đương nhiên không đánh lại thì trốn trong sơn môn, đừng ra ngoài mạo hiểm.
Dường như thú Ngũ Hành đã quen mấy chuyện chém giết này. Sau khi Dương Bách Xuyên dặn dò xong, hai mắt hắn ta sáng ngời, gào thét nói: "Chủ nhân yên tâm, có bản vương... khụ khụ, ta nói là có ta ở đây, đến bao nhiêu ta có thể giết bấy nhiêu."
Dương Bách Xuyên lắc đầu cười khổ, mặc kệ hắn ta. Xem ra tên này không sửa được câu cửa miệng "bản vương". Hắn cũng phát hiện ra thú Ngũ Hành là một phần tử hiếu chiến. Dù sao lần này đối phương cũng lập công, Dương Bách Xuyên không ép buộc hắn ta nữa.
Hắn nói: "Ngươi chỉ cần bảo vệ mọi người thật tốt là được, cố gắng đừng gây chuyện. Ta bảo ngươi giết kẻ địch đến tấn công, chứ không bảo ngươi giết người lung tung. Sau này ngươi có thể tự xưng bản vương, tránh cho bức bối..."
"Chủ nhân muôn năm." Thú Ngũ Hành hoan hô. Hắn ta tự xưng bản vương đã quen, nhưng không dám nói trước mặt Dương Bách Xuyên nên nói chuyện trúc trắc, cực kỳ khó chịu. Cuối cùng thì hắn ta cũng tháo được gông xiềng.
...
Sau khi dặn dò xong, Dương Bách Xuyên đi vào mật thất tu luyện trên Bách Hoa Phong, bế quan luyện đan.
...