Chương 1344


...

Mà giờ phút này ngoài cửa phòng huấn luyện, đám người Tam Mao đều dán tai vào cửa nghe động tĩnh bên trong.

Chỉ nghe thấy có tiếng kêu gào khóc lóc của Độc Cô Hối vang lên trong phòng huấn luyện: “A! Sư phụ, đừng đánh! A a a!”


Xuyên thành vị hoàng đế 'cong vòng', thụ 1 lòng muốn bảo vệ chàng hoàng tử lưu lạc để đổi lại cái kết lâm ly bi đát!
Tôi có mắt âm dương
Trong khốn cảnh tìm thấy hi vọng, đây là hành trình từ Thợ săn yếu nhất thành Thợ săn mạnh nhất hạng S!
Quái nữ hiện đại vô tình xuyên không vào vòng tay Đế vương, cố tình giả sen trắng yếu đuối nhưng bị bắt hiện 'nguyên hình'
Lại nghe thấy Dương Bách Xuyên chửi rủa: “Ta đánh tên huấn luyện viên vô liêm sỉ này, vi sư ta còn chưa chết con đã bắt đầu lập linh đường, hả? Ta đánh này!”

“A ai da… Sư phụ, con sai rồi… Đừng đánh, đừng đánh vào mặt a a a…”

Đám người Tam Mao nghe thấy tiếng kêu thảm thiết trong phòng huấn luyện, ai nấy đều không nhịn được mà run rẩy. Nghĩ đến chuyện bọn họ cũng là người tham gia, sắc mặt ai nấy đều trắng bệch, lập tức chuồn mất.



Trong phòng huấn luyện, Dương Bách Xuyên thở hồng hộc, ngồi trên ghế lau mồ hôi, còn Độc Cô Hối nằm trên mặt đất rên rỉ.

Trong mười phút, anh đã không dùng chút chân khí nào, chỉ cần đánh bằng nắm đấm.

“Lại đây rót trà, đừng giả chết nữa, vi sư lại đánh thêm đấy.”

Dương Bách Xuyên vừa nói xong, Độc Cô Hối đứng lên nhanh như chớp, nhe răng trợn mắt một hồi, vội vàng rót trà cho Dương Bách Xuyên, trong lòng thầm nghĩ: “Người đánh người ta còn uống ư? Con là người bị đánh còn khát hơn người, làm sư phụ thì vĩ đại lắm à, đánh đồ đệ cũng không cần lý do gì. Không được, hôm nào đó mình cũng phải nhận đồ đệ, bây giờ mình cũng là cao thủ Trúc Cơ kỳ rồi còn gì.”

Trong lòng Độc Cô Hối phẫn nộ bất bình, lên kế hoạch thu một đồ đệ để vơi bớt nỗi hận, nếu không trong lòng cực kỳ bất bình.

“Nói xem hai sư đệ của con đâu rồi.” Dương Bách Xuyên uống một ngụm trà hỏi Độc Cô Hối.

“Nhị sư đệ về thăm nhà ở Yên Kinh, tam sư đệ đi đâu không nói, bọn con tách ra ở thị trấn.” Độc Cô Hối nói.

“Thằng nhóc này, con nói xem con có giống một đại sư huynh không? Hả? Tông Nhân và Vũ Kiếm là sư đệ của con, con làm đại sư huynh, không phải xuất sơn tu luyện phải dẫn theo bọn chúng sao?

Nhớ kĩ cho vi sư, đệ tử Vân Môn nhất định phải đoàn kết. Được rồi, thằng nhóc con nghe kĩ cho ta, đi tìm hai sư đệ của con, sau đó lập tức đi đại hội luận đạo Tiên Thiên ở đông bắc núi Trường Bạch, nửa tháng sau sẽ bắt đầu. Ắt hẳn lúc này đã có nhiều thế lực đến đó. Ba huynh đệ các con đi trước một bước, một thời gian sau sư phụ sẽ đến, đến lúc đó không thấy bóng dáng ba người các con thì con cứ cẩn thận cái chân mình, cút đi!”

Mới hôm qua Dương Bách Xuyên nhận được điện thoại của Vũ Đương Thiên Tuyệt hỏi thăm chuyện đi đại hội luận đạo Tiên Thiên, nói là chuẩn bị khởi hành, mà địa điểm là ở đông bắc núi Trường Bạch.

Đại hội luận đạo Tiên Thiên cũng không có địa điểm cố định, thực tế đã được tổ chức ở nhiều nơi trên Hoa Hạ, ví dụ như đỉnh Côn Lôn, một nơi nào đó trên đỉnh Everest, núi lớn ở vùng Vân Quý, còn cả một hòn đảo ven biển… đều là nơi bí địa.

Lần này được tổ chức theo thông lệ tại đông bắc núi Trường Bạch.

Dương Bách Xuyên chuẩn bị chờ Liễu Lĩnh Linh sắp xếp xong chuyện thì lập tức đi cùng người Vũ Đương.

Đối với ba đồ đệ Độc Cô Hối, Vương Tông Nhân và Võ Kiếm, để bọn nó đi học thêm kinh nghiệm cũng là chuyện tốt, thay vì đi lung tung không bằng để cho bọn nó đi đông bắc.

Độc Cô Hối nghe sư phụ bảo đi tham gia đại hội luận đạo Tiên Thiên, lập tức cao hứng lên, buồn bực bay sạch sẽ, nhếch miệng cười nói: “Sư phụ yên tâm, con nhất định sẽ dẫn hai vị sư đệ đi trước. Ha ham vốn tưởng rằng người không cho bọn con đi, bọn con còn định lén đi. Bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng cũng có thể đi học thêm kinh nghiệm thi triển quyền cước, ha ha!”

“Thằng nhóc, con nghe vi sư nói đây, ra ngoài không được gây chuyện, cũng không được bắt nạt người thường, nếu không ta đánh gãy cái chân chó của con. Đương nhiên nếu có người ức hiếp các con thì cứ đánh lại cho ta, thắng thì báo tên sư phụ ra, thua thì… Thua thì đừng nói gì cả, đỡ làm ta mất mặt.”

Dương Bách Xuyên nói xong, Độc Cô Hối lập tức buồn bực phản bác lại: “Sư phụ, ngài có logic gì thế? Sao mà thắng thì báo tên của người còn thua thì không được? Người khôn lỏi quá rồi đấy, được rồi, chúng ta ra ngoài không nói là đồ đệ của người, được chưa?”

“Vậy thì được, dù sao đừng làm ta mất mặt là được, nơi này có một bình đan Tụ Khí, vi sư vừa mới luyện chế mấy ngày nay, có chín viên, ba huynh đệ các con mỗi người ba viên, cầm đi!”

...