...
Lúc trước, nghe người thanh niên kia nói, cha hắn xông tới khu vực cấm của Nghiêm gia là bởi vì biết được, Nghiêm gia có một người phụ nữ là vợ của ông.
Nghĩ tới đây, Dương Bách Xuyên vội vàng hỏi: “Cha, cha có tin tức gì của mẹ con không? Năm ấy, khi mẹ biết được cha hy sinh trong nhiệm vụ, mẹ đã tới sa mạc Tây Vực để tìm cha, sau đó thì cũng giống cha, biến mất không một tung tích. Con đoán, có lẽ mẹ cũng đã tới Sơn Hải Giới.”
Dương Bách Xuyên vừa nói ra lời này, hắn lập tức cảm nhận được cha mình tràn ngập sát ý: “Đúng, chính xác là mẹ của con.”
Trái tim Dương Bách Xuyên run lên, sau đó lộ ra vẻ mặt vui mừng, không ngờ thật sự là mẹ, điều này nghĩa là, một nhà bọn họ có thể đoàn tụ với nhau, đúng không?
Nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn lại thấy có gì đó không đúng, bởi vì toàn thân phụ thân Dương Quốc Trung lúc này tràn đầy sát khí, chứng tỏ...Trong chuyện này còn có ẩn tình, tâm trạng vui sướng lập tức chuyển thành lo lắng.
Quả nhiên, hắn nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của cha mình, ông nói tiếp: “Mười năm trước, cha vô tình nghe được tin tức của mẹ con ở chợ phiên của tứ đại gia tộc.
Khi đó, ta thay sư phụ tới chợ phiên mua linh dược, lúc đi ngang qua một tiệm tranh, ma xui quỷ khiến thế nào lại vào trong xem thử, con không biết, khi còn trẻ mẹ con vẽ tranh rất đẹp, cha cũng là thấy vật nhớ người.
Nào ngờ, trong tiệm tranh tình cờ gặp được người làm của Nghiêm gia, bọn họ tới đổi một bức tranh, lúc đó nhìn thấy phong cách vẽ quen thuộc, rất giống với mẹ của con, nhìn kỹ dòng chữ thì quả đúng là như vậy.
Sau đó, cha bắt một người làm của Nghiêm gia để tra khảo thì mới biết được, bức tranh đó là đồ vật của một người làm khác ở Nghiêm gia, đó là tác phẩm mà hắn ta đoạt được từ mẹ con.
Truy hỏi mới biết, mẹ con đã ở Nghiêm gia từ mấy chục năm trước, rất có khả năng tình cảnh của bà ấy cũng giống với cha, nhưng gã người làm kia nói, Nghiêm gia có một đệ tử thuộc dòng chính, bởi vì...Bởi vì...Dù sao thì tên súc sinh kia muốn cưới mẹ của con, cuối cùng thì mẹ con không chịu nên mới bị đẩy vào đấm địa của Nghiêm gia.
Nhoáng một cái, bà ấy đã ở cấm địa Nghiêm gia mấy chục năm rồi, nhưng tới tận mười năm trước cha mới biết được tin tức của bà ấy, may mà tổ tiên Nghiêm gia không cho phép tiền vào cấm địa, bằng không thì năm đó mẹ con đã chết rồi.
Thế nhưng, bọn họ đẩy mẹ con vào cấm địa Nghiêm gia, món nợ này ca nhất định sẽ đòi, muốn trách thì chỉ trách tu vi của cha không tốt, khó khăn lắm mới tu luyện tới cảnh giới Xuất Khiếu đại viên mãn để đi tới cấm địa Nghiêm gia, nhưng vẫn thất bại...”
Khi nghe Dương Quốc Trung nói, vẻ mặt ông cực kỳ thống khổ, cũng tràn đầy tự trách và căm hận với Nghiêm gia.
Sắc mặt Dương Bách Xuyên thay đổi nhưng cũng không nói gì, có điều móng tay đã bấm chặt tới bật máu.
Lúc này, Dương Bách Xuyên biết cha mình Dương Quốc Trung so với người con trai là hắn còn đau khổ hơn gấp bội, ông dùng tu vi Xuất Khiếu đại viên mãn xông tới cấm địa Nghiêm gia, không bị Nghiêm Cơ Sơn và Nghiêm Tông Thanh giết chết đã là may mắn.
Khoảng cách giữa cảnh giới Xuất Khiếu và Phân Thần lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng...
Trong lúc nhất thời, cả hai cha con đều trầm mặc.
Một lúc sau, Dương Bách Xuyên mới lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Cha, con sẽ đi cứu mẹ ra ngoài.”
Lời này vừa nói ra, vô cùng kiên định, cũng tràn ngập sát ý.
Dương Quốc Trung vui mừng nói: “Con có lòng là được rồi, cứu mẹ là việc của cha, tu vi hiện tại của con là Xuất Khiếu hậu kỳ, không thể ngăn được công kích từ hai lão tổ của Nghiêm gia, sư phụ Dương Vấn Thiên đã truyền thụ cho cha một bộ trận pháp, những năm qua cha cũng có chút thu hoạch, đợi thêm một thời gian nữa, cha lĩnh hội thông suốt trận pháp sẽ đi cứu mẹ con ra ngoài.”
Còn về an nguy của bà ấy thì tạm thời con không cần lo lắng, những năm nay cha vẫn luôn nghe nóng, người làm ở Nghiêm gia nói, bên trong cấm địa luôn truyền ra tiếng kêu la, có lẽ là mẹ của con, điều này chứng tỏ bà ấy ở bên trong, mặc dù không thể ra ngoài nhưng vẫn còn sống...Cho dù là phải liều cái mạng già này thì cha cũng sẽ đi cứu mẹ con..
Mà nhiệm vụ của con là chăm sóc cho tất cả những người ở Vân Môn, nếu đã là môn chủ thì con phải có trách nhiệm, yên tâm đi, tin tưởng cha, nhất định sẽ cứu được mẹ con ra ngoài.”
Đợi cha mình nói xong, Dương Bách Xuyên gật đầu, hắn cũng không nói thêm, nhưng trong lòng đã thầm thề, nhất định sẽ đi cứu mẹ mình, còn Nghiêm gia, đương nhiên hắn sẽ khiến cho bọn họ phải trả giá thật lớn, nếu như mẹ hắn xảy ra chuyện gì không hay, hắn thề sẽ để toàn bộ Nghiêm gia chôn cùng.
Dương Bách Xuyên không muốn cha mình lo lắng, ở thời điểm này hắn cũng sẽ không nói gì, nhưng có thể chứng minh, kỳ thật cha hắn Dương Quốc Trung còn khó chịu hơn gấp trăm lần, ông sốt ruột muốn cứu mẹ hắn ra ngoài hơn bất kỳ một ai khác.
Mà cấm địa Nghiêm gia là một nơi thế nào, chắc chắn không phải là đất lành, nghĩ tới việc có lẽ mẹ mình đang chịu khổ ở bên trong.
Là một người con trai, trong lòng hắn như đang rỉ máu.
Khó khăn lắm, ông trời mới cho hắn có được tin tức của cha mẹ, Dương Bách Xuyên xin thề, dù cho thịt nát xương tan thì hắn cũng sẽ không để mất đi họ nữa, bà nội đã không còn, hắn không muốn mất thêm một ai nữa.
Nhìn thấy ánh mắt tức giận của cha mình, không hiểu sao Dương Bách Xuyên lại có chút sợ hãi, hắn sợ cha mình sẽ làm ra chuyện ngốc nghếch.
Nghĩ như vậy, Dương Bách Xuyên cảm nhận được cha mình có khả năng sẽ đi mạo hiểm, nhất định là ông còn có chuyện muốn giấu hắn.
...