...
"Thạch Đầu, có thể đi vào nội thành này không?" Dương Bách Xuyên hỏi.
"Chủ nhân, tiến vào thì cũng được, năm đó ta tới đây thì cũng nhìn thấy có sinh linh đi vào rồi, nhưng chúng ta đừng nên vào nội thành thì hơn, rất đáng sợ, năm đó bên trong nội thành truyền ra một tiếng thét dài đã khiến cho toàn bộ sinh linh ngoài thành bỏ chạy tán loạn, đủ để chứng tỏ nội thành có một tồn tại vô cùng đáng sợ, hơn nữa ta cũng chưa vào nội thành bao giờ, không biết tình hình bên trong như nào, nhỡ chúng ta liều lĩnh xông vào khéo sau lại không ra được thì chết." Mỗi khi đá Đả Tiên nhắc tới nội thành thì vẫn còn cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Dương Bách Xuyên cũng chỉ tò mò hỏi một chút thôi, hắn hiểu rằng nơi có thể khiến một thổ tộc của Thái Hoang như đá Đả Tiên sợ hãi thì tất nhiên sẽ không phải là một nơi yên lành gì rồi, hắn cũng sẽ không liều lĩnh xông vào, nhưng mà hiện tại bị một đám độc vật ngăn chặn đường lui, chỉ có thể giằng co ngay tại chỗ.
Xuyên thành vị hoàng đế 'cong vòng', thụ 1 lòng muốn bảo vệ chàng hoàng tử lưu lạc để đổi lại cái kết lâm ly bi đát!
Tôi có mắt âm dương
Trong khốn cảnh tìm thấy hi vọng, đây là hành trình từ Thợ săn yếu nhất thành Thợ săn mạnh nhất hạng S!
Quái nữ hiện đại vô tình xuyên không vào vòng tay Đế vương, cố tình giả sen trắng yếu đuối nhưng bị bắt hiện 'nguyên hình'
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì cũng không phải cách hay.
Vẫn là cần phải nghĩ cách khác mới được.
Vài phút sau Dương Bách Xuyên đã luyện hoá được toàn bộ nọc độc, mà ngay lúc này hắn cũng nghe thấy tiếng nhạc cụ kỳ quặc đó dừng lại.
Hắn quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy độc vật ở sau lưng bắt đầu rút đi như thủy triều.
Nhưng lúc lũ độc vật này rút đi trông có vẻ cực kỳ sốt ruột và cáu kỉnh, thậm chí còn có cả tình trạng cắn xé lẫn nhau.
"Xì xì xì..."
Mà chính vào lúc này, Dương Bách Xuyên nghe thấy tiếng “xì xì” vang lên trong màn sương mù ở nơi xa, cũng có cả tiếng sàn sạt vang lên nữa, giống như có một con quái vật khổng lồ gì đó đang lao tới đây vậy.
A
Bỗng nhiên thấy cơ thể của Dương Bách Xuyên cứng đờ, hắn mơ hồ nhìn thấy một bóng đen rất lớn xuất hiện bên trong sương mù.
Làn sương mù dày đặc cũng tản dần ra hai phía...
Ngay sau đó trong tầm mắt của Dương Bách Xuyên thực sự đã xuất hiện một con quái vật khổng lồ.
Chuẩn xác mà nói là một con mãng xà!
Một con mãng xà đen nhánh to như lu nước, dài chừng năm mươi đến sáu mươi mét, vảy mọc toàn thân đều là một màu đen xì đen kịt.
Cặp mắt nó đỏ như máu, giống như hai cái đèn lồng đỏ thẫm.
Trên đầu có một cục thịt đỏ au như máu, tựa như mào gà vậy.
Lúc này Thanh Thạch kêu lên: "Chủ nhân, là mãng xà vảy đen, hít... Chuyện này... Ơ không đúng, trên đầu mãng xà vảy đen có người."
Không cần Thạch Đầu nói, Dương Bách Xuyên đã vận dụng mắt Càn Khôn nên cũng nhìn thấy có một người đang đứng thẳng trên đầu con rắn khổng lồ hoặc có thể nói là mãng xà này.
Người này không phải ai khác mà chính là Nguyên Thần Huyễn.
"Quả nhiên là lão bất tử này..." Dương Bách Xuyên lẩm bẩm một mình, sắc mặt nghiêm túc, hắn nhìn chằm chằm mãng xà và Nguyên Thần Huyễn đang từ từ đến gần trong khoảng cách trăm mét đổ lại.
Hiện tại cuối cùng hắn cũng xác định lũ độc vật lúc trước là do lão bất tử Nguyên Thần Huyễn này giở trò quỷ, cũng chỉ có độc tu cao cấp như lão ta mới có thể khống chế mãng xà khổng lồ và một lượng lớn độc vật như vậy.
Độc sư cao cấp tu luyện độc công có thể khống chế được độc vật, Dương Bách Xuyên cũng chẳng thấy lạ gì.
Hiện tại hắn lo lắng nhất là liệu mình có thể đánh thắng được Nguyên Thần Huyễn và mãng xà mà lão ta khống chế hay không?
Rất rõ ràng, trong hơn ba tháng này, sau khi lão bất tử Nguyên Thần Huyễn khôi phục thương thế thì đã phải bỏ ra không ít công sức để tìm kiếm một lượng lớn độc vật và một con mãng xà lớn trông không dễ đối phó như vậy.
Hắn mở miệng hỏi đá Đả Tiên: "Thạch Đầu, ngươi biết được những gì về con mãng xà này?"
"Chủ nhân, nói như này nhé, sinh linh yêu thú tại một vài địa vực Độ Kiếp kỳ bên trong Thái Hoang có thể chia thành bốn loại, loại thứ nhất là yêu thú tầm thường hoặc là các sinh linh khác, loại thứ hai được gọi là Tiểu Lĩnh Chủ, cấp bậc như báo Phi Văn và Nhân Viên Ngạc Ngư vương mà chúng ta đã giết và thả đi kia vẫn chưa được tính là Tiểu Lĩnh Chủ đâu.
Loại thứ ba thì lại là cấp bậc Đại Lĩnh Chủ, so với báo Phi Văn và Nhân Viên Ngạc Ngư vương thì còn cường đại hơn nữa, đương nhiên sự cường đại ở đây không nhắc tới tu vi mà là thiên phú đặc thù, mỗi một con yêu thú trong Thái Hoang thì đều sẽ có thiên phú độc đáo, thiên phú tấn công của yêu thú cấp bậc Đại Lĩnh Chủ sẽ cường đại hơn nhiều, hiện tại thì mãng xà vảy đen đang xông về phía chúng ta chính là cấp bậc Đại Lĩnh Chủ.
Nghe đồn là toàn thân mãng xà vảy đen đều là kịch độc, nọc độc và độc thể có lợi hại đến độ ăn mòn đá Kim Tinh, lợi hại hơn nữa là có thể đả thương nguyên thần, hơn nữa lực lượng của chính nó còn cực kỳ mạnh, chỉ cần quét đuôi qua cũng có thể dễ dàng đẩy núi.
...