...
Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
Lâm Khuyết cả người giống như bị sét đánh ngu luôn rồi, khó có thể tin mở miệng, "Con mịa nó tôi đây xuyên việt đến tương lai sao? Hay là đã lạc vào thế giới khác? Tại sao tôi nhìn thấy Cửu ca lại có con trai? Không đúng! Đây không phải là Cửu ca của tôi, Cửu ca làm sao lại sẽ ăn mặc như vậy, y phục trên người hắn là cái đồ chơi gì..."
Diệp Oản Oản lập tức giơ tay lên trả lời: "Là con heo nhỏ."
"Ồ... Là con heo nhỏ... Mịa nó, trọng điểm không phải là cái này có được không?" Lâm Khuyết lại càng thêm bơ phờ rồi.
Diệp Oản Oản cười ha hả vẫy tay hướng về phía hai người, lên tiếng chào, "Hai vị, đã lâu không gặp nha!"
Tạ Chiết Chi ý vị thâm trường quét ba người một cái, "Quả thật là đã lâu không gặp... Lâu đến mức đến con các người cũng đều sinh rồi..."
Diệp Oản Oản hơi nhíu mày, suy nghĩ một chút, Lâm Khuyết quả thật là rất lâu chưa từng gặp, nhưng Tạ Chiết Chi thật ra thì cũng không bao lâu. Lần trước thời điểm nàng bị Tư Minh Lễ nhốt vào ám thất, cũng mới vừa gặp qua Tạ Chiết Chi.
Kiếp trước ấn tượng về Tư Dạ Hàn ở trong trí nhớ nàng là độc lai độc vãng, không có lấy bất kỳ bằng hữu nào, cũng không tin bất luận kẻ nào bên người. Thậm chí ngay cả Hứa Dịch một mực đi theo hắn cũng là như vậy.
Mấy người duy nhất ở trước mặt nàng xuất hiện qua mấy lần, hơn nữa cũng đã tới Cẩm Viên, tựa hồ chỉ có Lâm Khuyết và Tạ Chiết Chi, hơn nữa số lần cũng ít vô cùng. Khi trước nàng một mực suy đoán, Tư Dạ Hàn và hai người này có lẽ cũng chỉ là bạn trên thương trường, tình nghĩa cũng chẳng mấy keo sơn.
Nhất là Tạ Chiết Chi, là một nghệ sĩ trong giới giải trí, cả ngày lấy việc tạo phúc cho các thiếu nữ khắp thiên hạ làm nhiệm vụ của mình, nhìn kiểu nào cũng làm không hợp gu của Tư Dạ Hàn, làm sao có thể có giao tình gì quá sâu?
Lâm Khuyết mặc dù là Nhị thiếu lại bát quái muốn chết, nhưng dù gì hắc bạch lưỡng đạo đều đã lăn lộn đến mòn cả gót giày rồi, Tư Dạ Hàn cùng hắn hơi hơi thân cận còn có thể hiểu được.
Nhưng mà khi đó người mà Dạ Hàn phái tới tiếp ứng nàng, lại vừa vặn chính là người không ai ngờ nhất, Tạ Chiết Chi...
Bên cạnh, Lâm Khuyết nghe vậy cũng không biết nói gì: "Thôi đi! Đã lâu không gặp cũng không có khả năng sinh được một đứa con lớn đến như vậy! Diệp Oản Oản, cô lại quậy ra trò gì nữa đây? Đứa bé này là cô bắt cóc ở nơi nào?"
Nghe được lời của Lâm Khuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhiếp Đường Tiêu vốn đang đầy vẻ vui thích thỏa mãn bỗng trở nên sắc lẹm.
Diệp Oản Oản lập tức trợn mắt trừng Lâm Khuyết một cái, "Lâm nhị thiếu, anh mới là kẻ bắt cóc trẻ con! Đây là lão nương chính mình sinh ra, có được không!"
Lâm Khuyết trợn to mắt chó, mặt không cách nào tin tưởng, "Cô... Chính cô sinh ra?"
Diệp Oản Oản hừ một tiếng, "Đúng, là chính tôi sinh đấy! Thế nào! Tôi cùng A Cửu sinh ra đấy!"
Lâm Khuyết khóe miệng co giật, "Cô đùa với tôi à, mịa!?"
Diệp Oản Oản nghĩa chính ngôn từ mà mở miệng: "Anh xem một chút là biết ngay, trừ tôi cùng A Cửu, còn có ai có thể sinh ra được Bảo Bảo đáng yêu như thế đây?! Anh dám nói không phải là do tôi sinh ra hay sao?"
Lâm Khuyết quan sát tỉ mỉ tiểu bao sữa được hai người dắt đi, trong lúc nhất thời bỗng cảm thấy bối rối, "Chuyện này... Thật đúng con mịa nó là... giống như người một nhà à nha..."
Lâm Khuyết nói xong đột nhiên cảm thấy có cái gì đó sai sai, "Mịa nó! Không đúng!"
Diệp Oản Oản tiểu nha đầu kia mới bao lớn a, nàng năm nay không phải là mới 20 tuổi thôi sao?
Lâm Khuyết nhất thời nghẹn ngào không nói nên lời, "Cô…con mịa nó! Mới bây lớn, cô mà sinh, vậy Cửu ca cũng thật là cầm thú!"
Diệp Oản Oản trầm ngâm: "Cho nên, chân tướng chỉ có một!"
Lâm Khuyết: "Cái gì?"
Diệp Oản Oản: "Cửu ca của anh, quả thật rất cầm thú."
Vì diễn xuất, nàng cũng chỉ có thể ủy khuất Tư Dạ Hàn một chút...
Tư Dạ Hàn: "..."
Lâm Khuyết: "..."
Lâm Khuyết nghẹn ngào nửa ngày mới mở miệng, "Tôi nhổ vào! Coi như là cầm thú, vậy cầm thú kia cũng tuyệt đối là cô!"
Diệp Oản Oản liếc hắn một cái, "Có gì khác nhau sao? Dù sao thì cũng là tôi cùng A Cửu sinh ra đấy!"
...