Chương 1849: Hiềm khích lúc trước tiêu tan


...

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

---

Thập Nhất cũng không đến mức quá ngu, chỉ sau một chốc trầm tư, sắc mặt khẽ biến: "Tư Bá Ý?"

"Lão Đại đâu rồi?" Lâm Khuyết hiếu kỳ hỏi.

Thập Nhất cau mày lắc đầu. Lão Đại đã rời khỏi Tư gia rất lâu, cũng không hề báo lại cho cậu ta biết hắn đi nơi nào…

"Cho nên, Thất ca, đã sớm nói với anh rồi! Cái miệng của lão Đại, chỉ toàn là chém gió và xuyên tạc... Anh nghĩ thử xem, Tư Bá Ý là lão Đại Tư gia, nhưng vị trí gia chủ lại bị Cửu ca ngồi, trong lòng của ông ta có thể thoải mái sao? Mà chính ông ta lại không có bản lãnh gì, thứ trâu bò nhất cũng chỉ có bản lĩnh khích bác ly gián mà thôi…" Lâm Khuyết bất đắc dĩ nói.

"Đã như vậy, tại sao lại không giết lão Đại?" Thập Nhất mở miệng hỏi.

"Giết Tư Bá Ý?" Lâm Khuyết chép chép miệng: "Thất ca, anh nói gì kỳ vậy? Cũng không thể bởi vì lão Đại thích khích bác ly gián, mà Cửu ca lại đi giết ông ta! Ông ta đâu có rục rịch làm gì khác thường đâu?"

"Cho nên nói... Ý của các người là, tôi đã bị lão Đại lừa..." Hàn quang trong mắt Thập Nhất chợt lóe lên.

"Còn chưa đủ rõ ràng sao?" Diệp Oản Oản nói.

"Lão Thất, sau này, Tư gia liền giao cho cậu." Tư Dạ Hàn thấy hiểu lầm được giải trừ, chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía Thập Nhất nói.

"Lão Cửu... Tôi... Nhưng nói cho cùng, chính là cậu đã giết lão Bát..." Thập Nhất cắn răng.

Nghe tiếng, Tư Dạ Hàn mặt không đổi sắc nói: "Hắn muốn giết tôi, tôi đã cho hắn rất nhiều cơ hội, mà hắn vẫn không hề biết điều…"

"Cũng giống như vầy phải không...??" Thập Nhất thật giống như là đang tự nói với mình.

Nếu quả đúng như Tư Dạ Hàn nói, thì lão Bát thật đáng chết... Kẻ gây ra cảnh huynh đệ tương tàn không phải là Tư Dạ Hàn, mà là lão Bát... Tư Dạ Hàn chẳng qua là bị ép buộc...

"Lão Thất, chăm sóc bà nội thật tốt... Sau này, Tư gia liền trông cậy vào anh!" Tư Dạ Hàn nói xong, ánh mắt chuyển về phía Diệp Oản Oản ở bên cạnh: "Còn nhớ ước định của chúng ta sao?"

Diệp Oản Oản tựa như cười mà không phải cười, nhìn Tư Dạ Hàn: "Biết mà, em sẽ ở lại Hoa quốc, ngoan ngoãn chờ anh trở lại."

"Ừ..."

Trong mắt của Tư Dạ Hàn, chợt dạt dào ôn nhu. Chỉ một chốc lát sau, anh ta dẫn theo đám người Lâm Khuyết, xoay người rời đi. Về phần cục diện rối rắm của đám cao tầng Tư gia, toàn bộ được “bán cái” lại cho anh chàng Thập Nhất đáng thương lúc này vẫn còn chưa tỉnh hồn lại.

Chờ sau khi Tư Dạ Hàn hoàn toàn rời đi, Bắc Đẩu mặt đầy khó tin nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản: "Phong... Oản Oản tỷ, không phải chứ, chẳng lẽ chúng ta lại phải ở luôn tại Hoa quốc sao? Mẹ đệ vẫn còn đang ở trong bệnh viện đây, đệ không thể nào bỏ mẹ đệ lại được, hic hic..."

Diệp Oản Oản lườm Bắc Đẩu một cái. Hắn ta là đồ óc heo sao? Độc Lập Châu còn có nhiều chuyện chưa được xử lý như vậy, làm sao bọn họ có thể ở luôn lại Hoa quốc được hả?

"Sư... Sư phụ..."

Giờ phút này, ánh mắt của Thập Nhất, rơi vào trên người Diệp Oản Oản: "Xin lỗi..."

Diệp Oản Oản hướng về Thập Nhất, khẽ mỉm cười: "Cậu còn nhận người sư phụ như tôi, vậy thì cần gì phải xin lỗi chứ! Cậu cũng là bị lão Đại lừa…."

"Tôi biết lão Đại vẫn còn đang ở tại Hoa quốc, tôi nhất định phải tìm đến hắn..." Thập Nhất cắn răng nghiến lợi, hắn muốn cho “cái mõm thối” của Tư Bá Ý, phải trả một cái giá thật lớn!

Diệp Oản Oản cũng không ở lại Tư gia lâu. Sau khi Tư Dạ Hàn rời đi, chỉ sợ Thập Nhất sẽ hoàn toàn thanh tẩy Tư gia một phen. Đương nhiên, những chuyện này đều không hề liên quan đến nàng chút nào.

...

Ba ngày sau, chi nhánh Tinh Thần Giải Trí

Thập Nhất tới cửa ghé thăm.

"Ta nói này, làm sao ngươi lại bám dai như đỉa vậy hả?" Bên trong phòng làm việc, Bắc Đẩu nhìn chằm chằm Thập Nhất, mặt đầy ghét bỏ.

"Ta tìm sư phụ ta! Ngươi im mồm!" Thập Nhất không nhịn được đốp chát lại.

"Cắt!" Bắc Đẩu bĩu môi, không thèm để ý Thập Nhất.

"Sao vậy?" Diệp Oản Oản nhìn về phía Thập Nhất, mở miệng hỏi.

...