...
Editor: Hoahonggai
Beta: Gemini
………………………..
Hứa Dịch vắt hết óc nói “Ách… Bởi vì…Bởi vì hoa hướng dương trong sân nở rất đẹp, hạt dưa gần đây ra quả, cô có thể vừa uống trà vừa ngắm hoa.
“A, nhưng mà tôi nghĩ muốn ông chủ của anh rồi, tôi ở nơi này chờ một chút, còn bao nhiêu lâu nữa anh ấy kết thúc?” Diệp Oản Oản hỏi.
Hứa Dịch lệ rơi đầy mặt “Cái này cũng không rõ, có thể là rất lâu, cho nên Diệp Oản Oản tiểu thư cô đi nghỉ ngơi chút đi!”
Thật ra lời của Hứa Dịch không có vấn đề nhưng Diệp Oản Oản đột nhiên nhớ đến tin nhắn kia của Tư Hạ.
“Hứa Dịch, có phải anh có chuyện lừa tôi phải không?” Diệp Oản Oản hỏi.
Hứa Dịch: “Không có!”
Thấy Hứa Dịch trả lời nhanh như vậy, hai con ngươi Diệp Oản Oản híp lại “Bên trong có cái gì?”
Ánh mắt Diệp Oản Oản làm cho Húa Dịch bị áp bức, Hứa Dịch có chút không chịu được “Không có gì cả!”
Diệp Oản Oản nhẹ giọng cười một tiếng “A, chẳng lẽ, là phụ nữ sao?”
Trong lòng Hứa Dịch lộp bộp một tiếng, lập tức nói “Làm sao có thể có phụ nữ! Không phải…Ý của tôi là, bên trong có thư ký nữ đang báo cáo công việc, bất quá không phải là ý của cô.”
Diệp Oản Oản: “Ồ? Anh nói một chút, ý của tôi là loại ý tứ nào?”
Hứa Dịch: “…”
Xong rồi, càng giải thích càng loạn…
Cho nên, câu của Tư Hạ nói cô đen rồi, là ý tứ đó sao?
Diệp Oản Oản quét qua Hứa Dịch một cái: “Tránh ra.”
Hứa Dịch vội giải thích: “Diệp Oản Oản tiểu thư, cô ngàn lần chớ hiểu lầm, cô gái bên trong có chút vấn đề, tôi sợ cô thấy lại hiểu lầm, nên mới vừa rồi ngăn cản cô, nhưng cô phải tin Cửu gia không có khả năng làm chuyện đó…”
Vẻ mặt Diệp Oản Oản có chút hòa hoãn: “Tôi không hiểu lầm, chẳng qua là để cho anh tránh ra một chút thôi, anh khẩn trương cái gì.”
Thực sự?
Thấy vẻ mặt Diệp Oản Oản cũng không có vẻ tức giận Hứa Dịch do dự, tránh qua bên cạnh.
Một giây kế tiếp.
“Ầm…” một tiếng vang thật lớn.
Cửa thư phòng trực tiếp bị đạp ra…
Hứa Dịch: “…!!!”
Nói không có hiểu lầm đây!
Hứa Dịch trợn mắt há mồm thấy Diệp Oản Oản mặc váy hoa đạp trên giày cao gót đi tới, sau đó cánh cửa đổ ập xuống, sau đó đạp qua cánh cửa, không nhanh không chậm đi vào.
Sau khi cửa bị đổ, Diệp Oản Oản nhìn thấy rõ tình huống trong phòng.
Tư Dạ Hàn ngồi trước bàn đọc sách, đang xem một chồng tài liệu, bất quá có thể nhìn ra người đàn ông sắc mặt không yên, cứ liếc mắt nhìn thời gian trên điện thoại.
Trước bàn sách, có một cô gái khả ái ngọt ngào đứng cách mấy bước đang ôn nhu báo cáo cho Tư Dạ Hàn cái gì…
Cô gái ăn mặc giống mình như đúc, liền thần thái cũng có mấy phần tương tự.
Diệp Oản Oản thấy cô gái kia trong nháy mắt biến sắc.
Nghe được tiếng vang ở cửa, cô gái kia hét chói tai “A….”
“Đi ra ngoài” Diệp Oản Oản cũng không có nhìn cô gái kia một cái, bỏ lại ba chữ sau, ánh mắt lập tức rơi vào trên người Tư Dạ Hàn.
“Tư tổng…Chuyện này…” cô gái hướng về Tư Dạ Hàn ánh mắt ủy khuất.
Cạnh cửa Hứa Dịch cho cô gái kia nháy mắt “Thư ký Lâm, còn không mau đi ra, trợ lý Diệp có chuyện đặc biệt cùng Cửu gia nói chuyện!”
Cô gái kia không cam lòng lui ra ngoài.
Trong nháy mắt khi Tư Dạ Hàn nhìn thấy Diệp Oản Oản, u ám trong mắt nhất thời sáng lên, như ngôi sao rơi xuống, nhất thời ánh mắt khóa trên người cô: “Trở về rồi.”
Diệp Oản Oản: “…”
Phản ứng của người này có phải không đúng chỗ nào hay không?
Đạp cửa, cô vừa nãy đạp cửa rồi! Đạp cửa a!
...