...
Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
Cái gã Thất Tinh này... lại đem chuẩn bị vàng bạc châu báu cùng đồ trang sức đắt tiền như vậy!
Thời khắc này, lòng Diệp Oản Oản đang rỉ máu...
Nhiếp Vô Danh yên lặng đem hộp quà tặng đóng lại, hai tay gắt gao ôm lấy, cũng không nguyện ý nhả ra.
"Oản Oản, vào đây ngồi đi."
Nhiếp gia chủ mẫu nắm lấy bàn tay nhỏ của Diệp Oản Oản, mang theo Diệp Oản Oản đi vào bên trong đại sảnh.
Cảm nhận được sự yêu thích của Nhiếp gia chủ mẫu đối với mình, trong lòng Diệp Oản Oản tràn đầy kinh ngạc. Vốn cho là, làm không tốt chính mình sẽ bị đuổi ra ngoài. Thế này là sao? Sao cứ thấy có gì đó sai sai…
Sau khi tiến vào phòng khách, Diệp Oản Oản lại phát hiện, Nhiếp gia chủ mẫu đang ý cười đầy mặt đánh giá mình.
"Oản Oản, mẹ của con thật là biết sinh nha." Nhiếp gia chủ mẫu nhìn tướng mạo khí chất đẹp mắt của cô gái, nắm tay Diệp Oản Oản, nhẹ giọng cười khen.
"Cảm ơn a di." Diệp Oản Oản lễ phép nói.
"Chuyện lần trước, a di có thể có chút hiểu lầm, con không nên để bụng." Nhiếp gia chủ mẫu mở miệng.
Còn không đợi Diệp Oản Oản nói gì, Nhiếp gia chủ mẫu lại tiếp lời: "Oản Oản, con không phải là ở Hoa quốc sao, làm sao lại đến Độc Lập Châu?"
"Mẹ, mẹ hỏi người ta nhiều như thế để làm cái gì. Cô ấy cũng không phải là con gái của mẹ, sao mẹ quản rộng quá vậy?" Nhiếp Vô Danh từ bên ngoài đi vào phòng khách, bất mãn mở miệng nói.
Nghe tiếng, Nhiếp gia chủ mẫu trợn mắt lườm Nhiếp Vô Danh một cái: "Đừng có thất lễ, cũng không còn nhỏ nữa đâu!"
"Con mới có 29!" Nhiếp Vô Danh vội vàng nói.
Nhiếp Vô Danh vừa dứt tiếng, Nhiếp gia chủ mẫu cùng Diệp Oản Oản đồng thời hướng về Nhiếp Vô Danh nhìn lại, mà ánh mắt nhìn Nhiếp Vô Danh, đều có chút không biết nói gì.
"Sao vậy?" Nhiếp Vô Danh hỏi.
Nhiếp gia chủ mẫu lại lườm Nhiếp Vô Danh một cái, cũng không mở miệng nói chuyện, mà lại chuyển ánh mắt sang trên người Diệp Oản Oản.
Cô bé này, Nhiếp gia chủ mẫu càng quan sát, trong lòng lại càng thấy yêu thích, có một cảm giác vô hình muốn thân cận với cô bé.
"Oản Oản, thời điểm trước đây tại Hoa quốc, Đường Đường hẳn là rất khó chăm sóc đi?" Bỗng nhiên, Nhiếp gia chủ mẫu hướng về Diệp Oản Oản cười nói.
Nghe Nhiếp gia chủ mẫu nói như vậy, Diệp Oản Oản liền vội vàng lắc đầu: "Không có, Đường Đường rất nghe lời."
"Ồ..."
Nhiếp gia chủ mẫu hơi có chút kinh ngạc, Đường Đường lại nghe lời, việc này đúng thật là chuyện ly kỳ...
"Mẹ, con đều đã nói với mẹ rồi mà. Vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Tiểu Ma Vương kia ở trước mặt Oản Oản so với chó còn biết điều hơn!" Nhiếp Vô Danh liền vội vàng lên tiếng.
Nhiếp Vô Danh vừa dứt tiếng, Diệp Oản Oản cùng Nhiếp gia chủ mẫu, lại hung ác trợn mắt lườm Nhiếp Vô Danh thêm một cái nữa.
"Ngươi nếu không biết nói chuyện, thì đừng có mà lên tiếng!!" Nhiếp gia chủ mẫu tức giận nhìn Nhiếp Vô Danh, hơi nhíu mày, đổi giọng. Đứa con trai này của bà, giống như là một đứa thiểu năng vậy, bà làm sao lại sinh ra một thứ như vậy hả trời…
"Con thì thế nào?" Nhiếp Vô Danh ngơ ngác.
"Ngươi nhìn em gái ngươi Vô Ưu cùng Linh Lung một chút mà xem, rồi nhìn lại chính mình. Làm huynh trưởng ngươi cũng không làm được, làm cậu ngươi cũng làm không xong! Tuổi tác lớn như vậy rồi, ngay cả bạn gái cũng không có. Ngươi có thấy mất mặt hay không!?" Nhiếp gia chủ mẫu lạnh lùng nói.
Khóe miệng Nhiếp Vô Danh hơi hơi co giật, tựa như muốn nói gì, nhưng cuối cùng một chữ cũng không nói ra khỏi miệng.
"Mẹ."
Bỗng nhiên, một bóng người thoáng qua, là một cô gái ăn mặc quần áo đắt tiền, chậm rãi tiến vào phòng khách.
"Vô Ưu, con tới rồi."
Nhìn thấy cô gái này, Nhiếp gia chủ mẫu khẽ mỉm cười, để cho cô ta ngồi ở bên cạnh mình.
Nhìn thấy cô gái bên cạnh Nhiếp gia chủ mẫu, Diệp Oản Oản ung dung thản nhiên quan sát. Cô gái này, chính là Nhiếp gia Nhị tiểu thư, muội muội của Nhiếp Vô Danh, cũng là mẹ đẻ của Đường Đường...
Ban đầu, thời điểm ở trong nhà Dịch Thủy Hàn, Dịch Thủy Hàn từng nói với mình, Đường Đường là tiểu đồ đệ của anh ta, hơn nữa còn nhờ cậy chính mình đi điều tra một chút người gọi là “Nhiếp Vô Ưu” này, có phải thật sự là mẹ của Đường Đường hay không?
...