...
Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
- --
"Tôi muốn các người mau trói Tu La Chủ tới đây cho tôi—— "
Diệp Oản Oản mới vừa gào xong những lời này, thì cùng lúc đó Tư Dạ Hàn và Lâm Khuyết cũng đang vội vã từ cửa sau chạy tới.
Thân hình hai người nấp sau một cây đại thụ, vừa vặn nghe được câu này của Diệp Oản Oản.
Tư Dạ Hàn: "..."
Khóe miệng Lâm Khuyết co giật liên hồi, "Nha đầu này, nhìn dáng dấp còn rất hoạt bát..."
Bất quá, sợ là không cần cô trói, tự “người nào đó” đã tới dâng hiến.
Giờ phút này, Bắc Đẩu mặt đầy đau khổ, đã hoàn toàn tuyệt vọng: "Xong rồi lão Thất, Phong tỷ đã độc khí công tâm, đã bắt đầu nói mê sảng rồi."
Thất Tinh mặt đầy ngưng trọng, hùa theo đám người Bắc Đẩu và cả Đại trưởng lão, Tam trưởng lão mấy người hợp lực gắt gao đè Diệp Oản Oản xuống, mới miễn cưỡng chế trụ được nàng.
Đám người Bắc Đẩu đang nói gì, Diệp Oản Oản đã hoàn toàn không nghe được nữa, thân thể đã khó chịu như muốn nổ tung.
Loại độc này phát tác quá nhanh, chỉ trong thời gian mấy phút ngắn ngủi đã khiến cho nàng sắp mất đi lý trí...
Bắc Đẩu đổ mồ hôi như tắm: "Không ổn, không ổn! Cứ tiếp tục như vậy, Phong tỷ mất khống chế thật sự đi đè Tu La Chủ hiếp thì không xong! Mau nhanh đưa Phong tỷ đi, sau đó thông báo cho Thu Thủy, đem toàn bộ đám thầy thuốc đang chế tạo thuốc giải tới đây! Trước có nghe thầy thuốc nói, trong vòng 2 giờ sau khi Cổ độc phát tác nhất định phải giải độc, nếu không thì xong đời!"
Thất Tinh: "Chỉ có thể như vậy."
Đám người Không Sợ Minh đang định hộ tống Diệp Oản Oản rời đi, lúc này, Nhiếp Vô Danh vội vàng nhảy cỡn lên nói: "Khoan khoan khoan, tìm thầy thuốc gì chứ! Tôi có thuốc giải đây này!"
"Cái gì? Anh có thuốc giải?"
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người của Nhiếp Vô Danh.
Nhiếp Vô Danh: "Đúng vậy!"
Thất Tinh: "Làm sao anh lại có thuốc giải?"
Nhiếp Vô Danh nói như đúng rồi: "Anh đây vốn có sẵn rồi nha!"
Nói xong, lập tức tiến tới trước mặt Diệp Oản Oản, "Em gái ngoan, em xem đi, hôm nay may mắn là anh có mặt ở ngay chỗ này, kịp thời trước khi Tình Cổ của em hoàn toàn phát tác. Em gái à, vận khí của em thật đúng là quá tốt rồi!"
Diệp Oản Oản trừng hắn: "Anh tránh sang một bên đi!"
Nhiếp Vô Danh: "Hic, tỉnh táo một chút đi, vào lúc này độc của em đã phát tác rồi, cũng không thể quá nóng giận. Tâm tình quá nóng nảy sẽ dẫn đến máu huyết lưu thông nhanh, sẽ gia tăng tốc độ phát tác đấy!"
Diệp Oản Oản: "Anh nói mà không biết ngượng mồm sao!"
Ánh mắt lạnh lùng của Thất Tinh nhìn chằm chằm Nhiếp Vô Danh: "Anh thật sự có thuốc giải?"
Nhiếp Vô Danh bĩu môi đáp, "Đã nói là có rồi mà! Không tin thì hỏi minh chủ của các người đi! Minh chủ của các người cũng biết! Chẳng qua là minh chủ nhà các người thề sống thề chết không chịu dùng thuốc giải của tôi mà thôi!"
Thất Tinh nhìn Diệp Oản Oản một cái, mặt đầy ngạc nhiên, "Minh chủ không chịu dùng thuốc giải?"
Nhiếp Vô Danh đầy bất đắc dĩ thở dài, "Thật! Không tin thì cậu đi hỏi cô ấy mà xem, tôi đều đã giảm 50% rồi đấy, nhưng cô ấy không chịu mua."
Đám người Thất Tinh nghe vậy đều ngẩn ra, hoàn toàn không hiểu nổi minh chủ nhà mình vì sao lại làm như vậy?
Bắc Đẩu cuống cuồng nói, "Phong tỷ, có thuốc giải tại sao tỷ lại không uống chứ!"
Diệp Oản Oản xụ mặt, trên mặt tỏ vẻ anh hùng bất khuất, thà chết chứ không chịu khuất phục, "Tất cả đều tránh ra cho tôi, không uống! Trúng Tình Cổ lại còn phải dựa vào thuốc giải để giải độc? Tôi con mịa nó không có sĩ diện sao?"
Đám người Không Sợ Minh cạn lời, nghẹn cứng họng nhìn chằm chằm minh chủ đại nhân nhà mình tỏ vẻ bất khuất: "..."
Nên nói gì với minh chủ nhà bọn họ mới tốt đây?
Phía sau gốc cây, Lâm Khuyết nghe đến rõ ràng: "..."
Tư Dạ Hàn: "..."
Tư Dạ Hàn nhéo mi tâm một cái. Sớm nên biết...
Thất Tinh nhức đầu không thôi, chỉ có thể cố nhẫn nại khuyên nhủ: "Phong tỷ, không thể tuỳ hứng. Hiện tại độc của tỷ đều đã phát tác rồi, chỉ còn lại không tới hai giờ, nhất định phải mau sớm dùng thuốc giải."
...