...
Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
- --
Lúc ở Hoa quốc, đều là Oản Oản giúp cậu nhóc tắm.
Đường Đường mặt không cảm xúc, nghiêng đầu qua nói: "Hiện tại đã biết."
Tư Dạ Hàn: "..."
Tư Dạ Hàn cũng không nói gì, đem bàn chải đánh răng và khăn lông đặt ở phía trước bồn rửa mặt chải tóc.
Một lát sau, Tư Dạ Hàn mở tủ quần áo ra.
Nếu như Diệp Oản Oản có ở chỗ này, nhất định sẽ kinh ngạc nói không ra lời. Trong tủ treo quần áo của Tư Dạ Hàn, vậy mà toàn bộ lại có thể đều là quần áo trẻ con, thậm chí còn có một vài món đồ chơi!
Tư Dạ Hàn yên lặng lấy ra một bộ đồ ngủ, đặt ở trước giường.
"Qua đây!"
Tư Dạ Hàn đứng ở cạnh bồn rửa mặt, hướng về Đường Đường nói.
Nghe tiếng, Đường Đường cũng không do dự, đi tới bên cạnh Tư Dạ Hàn.
Rất nhanh, Tư Dạ Hàn lấy máy sấy tóc ra, bật chế độ gió nhẹ, nhẹ nhàng giúp Đường Đường sấy khô tóc.
"Cha, cha có biết dùng máy sấy tóc hay không?!"
Đường Đường hơi nhíu mày. Tại sao hơi nóng trong máy sấy tóc, đều thổi lên trên mặt của nhóc vậy hả?
"Lần đầu tiên."
Tư Dạ Hàn mặt không cảm xúc.
"Vậy bình thường cha sấy khô tóc bằng cách nào?" Đường Đường hỏi.
Nhưng mà, Tư Dạ Hàn cũng không trả lời câu hỏi này. Sau khi miễn cưỡng sấy khô tóc của Đường Đường xong, mới dẫn Đường Đường đi về phía phòng ngủ.
Không bao lâu, Tư Dạ Hàn cầm quần áo ngủ trên giường lên, đưa cho Đường Đường.
"Biết mặc không?" Tư Dạ Hàn hỏi.
"Không thích!" Nhìn chằm chằm bộ quần áo ngủ có phần đáng yêu trên tay cha mình, Đường Đường khẽ nhíu mày, mặt đầy vẻ ghét bỏ.
Lúc này, Tư Dạ Hàn liếc mắt nhìn bộ đồ ngủ trong tay, khẽ nhíu mày. Rõ ràng là anh dựa theo sở thích trước đây của cậu nhóc mà lấy đồ cho bé.
Lúc ở Hoa quốc, Oản Oản mặc cho nhóc loại quần áo ngủ này, nhóc đều rất thích.
Còn không đợi Đường Đường tiếp tục nói gì, Tư Dạ Hàn xoay người đi tới cạnh tủ quần áo, mở cửa tủ ra.
"Chọn."
Tư Dạ Hàn lạnh lùng nói.
"Quá cao, không nhìn thấy." Đường Đường đáp.
Tư Dạ Hàn yên lặng tại chỗ trong chốc lát, sau đó, ngồi xổm người xuống, một tay bế Đường Đường lên.
"Chọn." Tư Dạ Hàn tiếp tục nói.
...
Cuối cùng, Đường Đường chọn một bộ quần áo ngủ còn tính là bình thường.
Vừa lúc đó, điện thoại di động của Tư Dạ Hàn vang lên, là Diệp Oản Oản gọi tới.
"Alô, Bảo Bảo!"
Đầu kia điện thoại di động truyền tới âm thanh mềm mại ngọt ngào của nàng.
Nghe được tiếng của mẹ trong điện thoại, lỗ tai nhỏ của Đường Đường nhất thời dựng lên. Vốn nhóc ngồi cách Tư Dạ Hàn xa xa, vào lúc này nhất thời lại chạy gấp về phía anh.
Tư Dạ Hàn hướng về cậu bé nhìn một cái, cho con trai một ánh mắt "người-mẹ-con-gọi-chính-là-ta", ngay sau đó nối điện thoại, "A lô?"
Cậu bé thấy vậy, quai hàm trề ra, đầy bất mãn mà nhìn anh.
Đầu kia điện thoại di động, Diệp Oản Oản mở miệng nói, "Anh trai em mang Đường Đường đến rồi phải không?! Em đã nói với cha mẹ là đưa Đường Đường đến chỗ của thầy để kèm riêng, anh có thể ở chung với Đường Đường lâu hơn một lát."
Tư Dạ Hàn: "Được."
Dưới ánh mắt tố cáo của con trai, Tư Dạ Hàn mở loa ngoài, hơn nữa còn ngồi chồm hổm xuống.
Đầu bên kia, Diệp Oản Oản không yên tâm dò hỏi: "Hai cha con sống chung như thế nào?"
Tư Dạ Hàn: "Rất tốt."
Đường Đường: "Không, con thấy không tốt, cha nói dối."
Ngay sau đó, Đường Đường liền bắt đầu than phiền đủ kiểu với mẹ, rằng mình ăn không ngon mặc không tốt, hơn nữa ngay cả tóc mà cha cũng không biết sấy.
Tư Dạ Hàn: "..."
Diệp Oản Oản: "..."
Tình cảnh hơi có chút lúng túng.
Ngữ khí Diệp Oản Oản đầy bất đắc dĩ: "Em còn tưởng rằng, khi ở tại Hoa quốc, anh cũng coi như là có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con..."
Tư Dạ Hàn: "... Vốn anh cũng cho rằng, anh coi như là có kinh nghiệm."
Nhưng sự thật so với tưởng tượng của anh lại hoàn toàn ngược lại.
Rốt cuộc là cái gì tạo cho anh ảo giác, lại có thể cho rằng đứa nhỏ này rất dễ trông?
Nhưng thời điểm có Oản Oản ở bên, quả thật rõ ràng là rất dễ trông...
...