Chương 2389: Đường Đường không vui


...

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

- --

Ân Duyệt Dung không tỏ ý kiến đi tới ngồi xuống, hoàn toàn không nhìn người thừa ra này, dùng nước chanh rửa tay, ngay sau đó mặt không cảm xúc bắt đầu dùng cơm.

Thấy Ân Duyệt Dung không để ý tới mình, Đường Đường vậy mà cũng không thèm để ý, cũng tự nhiên ngồi ở chỗ đó.

Ân Duyệt Dung ăn chay, cho nên trên bàn ăn cơ bản tất cả đều là thức ăn chay. Kiều Mẫu có chút lo âu nhìn về phía cậu bé, sợ nhóc ăn không quen.

Quả nhiên, chuyện bà lo lắng đã xảy ra, từ đầu đến cuối cậu bé không hề gắp thức ăn, cũng không ăn cơm, chẳng qua là cứ mãi nhìn chằm chằm vào Ân Duyệt Dung, trên gương mặt mũm mĩm tràn đầy thần sắc không mấy vui vẻ.

Kiều Mẫu ho nhẹ một tiếng, thử trấn an, "Tiểu thiếu gia, mùi vị thức ăn chay nơi này chúng tôi làm cũng không tệ, cậu nếm thử đi!"

A Trung bưng một chén canh rau tới, đầy xỏ xiên nói chen vào, "Kiều Mẫu, nó là một cậu ấm được nuông chiều từ bé, làm sao quen ăn những thứ này được!"

Kiều Mẫu cau mày, "Trẻ con kén ăn cũng là chuyện bình thường!"

Kiều Mẫu nói là nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn lo lắng không thôi. Phải biết, ngày trước nếu như là Đại thiếu gia dám kén ăn, tuyệt đối sẽ bị trừng phạt phi thường nghiêm khắc.

Ân Duyệt Dung nghe hai người này tranh cãi đến phát bực, đem đũa gõ xuống bàn một cái, "Im miệng, ồn chết đi được!"

Lúc này rốt cuộc Kiều Mẫu và A Trung mới im lặng lại.

Ân Duyệt Dung nói xong, nhìn về phía cậu nhóc ngồi xụ mặt phía đối diện, sắc mặt khó coi thấy rõ.

Đường Đường cũng không nói chuyện, chẳng qua vẫn như cũ nghiêm khuôn mặt nhỏ, mắt không hề nháy một cái, nhìn chằm chằm Ân Duyệt Dung.

Ân Duyệt Dung đang muốn mở miệng nói cái gì, chỉ thấy cậu nhóc đột nhiên trở mình một cái từ trên ghế trèo xuống dưới, sau đó nhanh chóng đi về phía Ân Duyệt Dung.

Ân Duyệt Dung khẽ nhíu mày, sắc mặt có chút không vui, không hiểu nhóc muốn làm cái gì.

Sau khi Đường Đường đi tới, nhón chân lên, "bẹp" một tiếng nhẹ nhàng đặt bàn tay núc ních của mình lên trán Ân Duyệt Dung.

Bàn tay nhỏ ấm áp của cậu nhóc bất ngờ đặt lên, Ân Duyệt Dung thoáng sửng sốt.

Không chỉ riêng Ân Duyệt Dung, A Trung và Kiều Mẫu cũng sợ hết hồn.

Ân Duyệt Dung ghét nhất bị người khác đụng chạm, đứa nhỏ này làm như vậy, quả thật là muốn chết mà!

A Trung nhất thời lớn tiếng gầm lên, "Càn rỡ! Quả thật là vô lễ! Nhãi con! Ngươi làm cái gì!"

Đường Đường dùng tay đặt lên trán Ân Duyệt Dung một hồi, sau đó dứt khoát kéo lấy cổ của Ân Duyệt Dung, để cho đầu của bà cúi thấp một chút, cuối cùng quả quyết dùng trán của mình lần nữa áp vào trên trán Ân Duyệt Dung...

Sau đó, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn búng ra sữa kia, vô cùng nghiêm túc kết luận: "Bà nội! Nội bị sốt!"

Ân Duyệt Dung không nhúc nhích cứng đờ ở nơi đó, cái trán nóng bỏng chạm vào cái trán ấm áp của cậu bé, nghe trong hơi thở chỉ thấy đều là hương vị ngọt ngào thơm mùi sữa, đập vào mắt bà chính là một đôi mắt tràn đầy trách cứ và lo lắng...

Chính Ân Duyệt Dung cũng biết y thuật, bà tiện tay bắt mạch cho chính mình, ngay sau đó nhíu chặt chân mày.

Lại có thể thật sự là bị bệnh...

Bà bận rộn đến bây giờ, cũng hoàn toàn không hề phát hiện.

"Phu nhân, bà bị làm sao vậy?" Kiều Mẫu rốt cuộc phục hồi lại tinh thần, đuổi tới.

"Bị sốt mà thôi, không cần ngạc nhiên." Ân Duyệt Dung trả lời.

Đường Đường sắc mặt ngưng trọng dị thường: "Trán bà nội rất nóng, sốt rất nặng, phải nhanh uống thuốc, nghỉ ngơi!"

Kiều Mẫu cẩn thận nhìn Ân Duyệt Dung một chút, chỉ thấy trạng thái của Ân Duyệt Dung so với bình thường có chút mệt mỏi hơn mà thôi, thật ra thì cũng không có biến hoá quá lớn, cho nên bà mới không có nhìn ra Ân Duyệt Dung bị bệnh.

Không ngờ rằng, đứa nhỏ này quan sát tỉ mỉ như vậy, lại có thể là người đầu tiên phát hiện ra.

Thì ra nhóc không phải là bởi vì kén ăn mà không vui, mà là bởi vì bà nội bị bệnh...

...