Chương 520: Làm sao có thể đánh thắng?


...

Editor: Như Ý

Beta: Hyna Nguyễn + Windy

———————————-

Kết quả xử trí sau cùng là Tống Tĩnh bị phạt đến Chấp Pháp Đường lĩnh roi, Lưu Ảnh bị cắt chức.

Sau khi Tư Dạ Hàn rời đi, bầu không khí trong phòng khách có chút trầm muộn.

Trong tay Thập Nhất cầm lấy chiếc nhẫn, ho nhẹ một tiếng, đang muốn nói chuyện, Lưu Ảnh mặt lạnh mở miệng: “Đừng quá đắc ý, chiếc nhẫn này, tôi rất nhanh sẽ cầm về!”

Lưu Ảnh nói xong, trực tiếp xoay người rời đi.Tống Tĩnh nhìn Thập Nhất một cái, vội vã đi theo.

Thập Nhất chỉ có thể nghẹn trở về lời muốn nói, lúng túng đứng tại chỗ. Những ám vệ quen biết Thập Nhất nhưng không ưa Lưu Ảnh, mở miệng nói: “Cái tên này, cũng quá kiêu ngạo đi!”

“Hắn có ý gì a, bản thân hắn phạm sai lầm mới bị cách chức, cũng không phải là đội trưởng chúng ta cướp vị trí của hắn!”

Thập Nhất thở dài, thần sắc bất đắc dĩ: “Được rồi, cũng là tôi tài nghệ không bằng người.”

Thân thủ của hắn mặc dù cũng được xem là tốt, nhưng chưa bao giờ thắng nổi Lưu Ảnh. Cái vị trí tổng đội trưởng này, vẫn là do Lưu Ảnh phạm sai lầm mới rơi vào trên người của hắn.

Cách đợt xét duyệt tổng đội trưởng chưa tới mấy tháng, trong thời gian ngắn như vậy, hắn làm sao có thể đánh thắng Lưu Ảnh. Vị trí tổng đội trưởng này, sợ là cũng làm không được bao lâu…

…Diệp Oản Oản bị Tư Dạ Hàn cho uống hai bát lớn canh giải rượu sau, cuối cùng mới được cho phép ra cửa.

Cô hẹn Giang Yên Nhiên cùng Sở Phong gặp mặt.

Trước khi đi, cô đi tìm album mà lúc trước Hàn Thiên Vũ đã ký tên mang theo.

Trước đó cô vì quá bận rộn, cũng không có thời gian mang cho Giang Yên Nhiên.

Lúc đó cô nói với Hàn Thiên Vũ có người bằng hữu là fan của hắn, Hàn Thiên Vũ liền trực tiếp đưa cho cô mười cái.

Vạn nhất chờ lát nữa… tiểu tử Sở Phong kia thực sự làm ra chuyện gì có lỗi Yên Nhiên…Có lẽ cái này còn có thể thoáng trấn an được cô ấy một chút..

Bất quá, cô cuối cùng vẫn cảm thấy trong này chắc chắn đang có hiểu lầm gì đó.

Bên trong một nhà hàng gần trường đại học, Diệp Oản Oản ngồi đối mặt với sắc mặt tiều tụy của Giang Yên Nhiên.

“Yên Nhiên, tối hôm qua cậu tại quán rượu không có chuyện gì xảy ra sao?” Diệp Oản Oản không yên tâm hỏi.

Giang Yên Nhiên lắc đầu một cái: “Tớ uống quá nhiều rồi, tớ chỉ nhớ rõ lúc cậu tới, sau đó khuyên tớ trở về… Đã xảy ra chuyện gì? Tối hôm qua là cậu đưa tớ về nhà mà.”

Giang Yên Nhiên lúc ấy cũng uống say, không biết sau khi cô tới xảy ra chuyện gì. Diệp Oản Oản thở phào nhẹ nhõm, để tránh cô lo lắng, không nói chuyện phiền phức tối hôm qua.

“Không có việc gì, là tớ đưa cậu trở về.”

Diệp Oản Oản nói xong chân mày nhíu chặt mà liếc nhìn thời gian trên điện thoại di động: “Tiểu tử Sở Phong kia làm sao còn chưa tới?”

Sẽ không phải là thật sự chột dạ không dám tới đi… So với trạng thái tối qua, giờ phút này vẻ mặt của Giang Yên Nhiên đã trấn định không ít, sợ là đã tính đến tình huống xấu nhất.

Hai người đợi chừng hơn nửa giờ, Sở Phong cuối cùng cũng lững thững bước tới.

Cả người Sơ Phong mặc đồ thể thao màu trắng, một đường thở hồng hộc chạy tới, trên trán thấm ra một tầng tầng mồ hôi mịn.

“Yên Nhiên! Thật xin lỗi thật xin lỗi, anh tới trễ!” Sở Phong thở hỗn hển, một mặt xin lỗi mở miệng.

“Cậu làm gì vậy, tại sao lâu như vậy mới đến?” Diệp Oản Oản hỏi, ánh mắt mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu.

Ánh mắt của Sở Phong hơi có chút trốn tránh, “Híc, không có… Không có làm gì… Trên đường kẹt xe…”

Ánh mắt của Diệp Oản Oản nhất thời híp lại: “Cậu nói là kẹt xe?.”

Giang Yên Nhiên từ đầu đến cuối trầm mặc ngồi ở đó, không nói gì.

“Ừ… Đúng vậy… Bởi vì trước mặt xảy ra tai nạn…” Sở Phong lắp ba lắp bắp mở miệng.

Nhìn Sở Phong trước mắt rõ ràng không biết nói láo, Diệp Oản Oản cũng lười nói nhảm với hắn, trực tiếp mở di động đem tấm hình trong album mà Giang Yên Nhiên gửi qua cho cô đưa tới trước mặt của Sở Phong,

“Lại đi theo cô bé nào rồi, phải không?”

...