...
Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
Giờ phút này, Diệp Mộ Phàm nhìn Diệp Oản Oản, bỗng nhiên cười nói: "Muội muội, mặc dù khi còn bé một mực đều là anh khi dễ em; nhưng khi trưởng thành ca ca thương em biết bao nhiêu! Lúc em lên cấp 2 đó, thích cái gã gì gì của lớp em đó... À đúng rồi, Lý Ngải Luân, viết thư tình cho cậu ta, bị anh bắt gặp... Không phải anh cũng không hề nói cho cha mẹ biết sao? Nếu khi đó anh nói cho cha mẹ, hậu quả sẽ thế nào, em cũng biết rồi đấy!"
Nghe Diệp Mộ Phàm nói như vậy, Diệp Oản Oản bỗng cảm thấy như mình đang lơ lửng ở đâu trên chín tầng mây. Chỗ sâu trong đầu nàng, căn bản không hề có chút ký ức nào về chuyện đó…
"Em yêu cầu anh không được nói cho bất cứ ai, anh cũng chưa bao giờ thất hứa, thề!" Diệp Mộ Phàm thề son thề sắt nói.
"Phải không...??" Diệp Oản Oản cố hết sức che giấu nỗi hốt hoảng trong lòng.
"Không phải sao? Khi đó em mở miệng kêu người ta một tiếng Ngải Luân ca ca, kêu so với anh còn thân thiết hơn!! Bức thư tình kia bị anh thu rồi, ở ngay tại trong phòng anh, đến bây giờ vẫn còn được cất giữ." Diệp Mộ Phàm cười chế nhạo nói.
"Thư tình đâu?" Diệp Oản Oản lập tức hỏi.
"Không phải đã nói rồi sao, tại Diệp gia, trong phòng anh." Diệp Mộ Phàm nói.
"Được." Diệp Oản Oản gật đầu một cái, lập tức đứng dậy: "Về nhà."
"Hic, này này, trở về làm gì? Công ty còn có việc đấy!" Diệp Mộ Phàm lập tức phản đối.
"Lấy thư tình." Diệp Oản Oản không cho Diệp Mộ Phàm thời gian phản ứng, túm lấy cánh tay Diệp Mộ Phàm.
Một lát sau, Diệp Oản Oản cùng Diệp Mộ Phàm hai người lái xe đi tới Diệp gia.
Đối với sự khác thường hôm nay của Diệp Oản Oản, trong lòng Diệp Mộ Phàm mặc dù cảm thấy có chút cổ quái, nhưng cũng không mấy xem là chuyện to tát. Là con gái đó nha, từ trước đến giờ đều là như thế, thế nào chẳng có một hai ngày khó ở…
Bên trong phòng của Diệp Mộ Phàm, Diệp Oản Oản lục lọi khắp nơi, Diệp Mộ Phàm mở miệng hỏi: "Đã tìm được chưa?"
"Chờ đã... Kỳ quái, anh còn nhớ hẳn là để ở chỗ này..." Diệp Mộ Phàm lẩm bẩm trong miệng.
Mà rốt cục nửa giờ sau, Diệp Mộ Phàm từ dưới gầm giường, tìm ra được một bức thư vô cùng cũ kỹ.
Bức thư được viết trên một tờ giấy màu xanh da trời, phía trên có vẽ hai con bướm, có cảm giác rất có tuổi, chẳng qua là trên bức thư đã tràn đầy tro bụi.
Lúc này, Diệp Mộ Phàm đem lớp tro bụi trên bức thư phủi đi, nhìn Diệp Oản Oản, đem bức thư màu xanh da trời quơ quơ ở trước mặt nàng, có vẻ đầy hứng thú nói: "Muội muội, em nói xem... Vật này nếu như anh giao cho bạn trai hiện tại của em..."
Nhưng mà, lời còn sót lại, đã bị một cái trợn mắt của Diệp Oản Oản cưỡng chế thu hồi trở về.
Nhận lấy bức thư Diệp Mộ Phàm đưa tới, Diệp Oản Oản không kịp đợi, vội đem bức thư mở ra.
Nội dung trong thư, lại xa lạ như vậy... Nàng không có chút ấn tượng nào!!
Mà cái người gọi là bạn học hồi cấp 2 - Lý Ngải Luân, Diệp Oản Oản cũng không có chút ấn tượng mảy may. Nếu như, là những rung động đầu đời, người bình thường, đủ để nhớ kỹ cả đời. Nhưng còn nàng...
Tựa như, đoạn ký ức này, căn bản chưa bao giờ có.
Nếu như, chính mình thật sự cũng không phải là Diệp Oản Oản, mà chẳng qua chỉ là trải qua thôi miên sâu, bị cưỡng ép rót vào ký ức của Diệp Oản Oản, điều này có thể được giải thích hợp lý.
Tư Dạ Hàn không có khả năng biết được hết thảy mọi thứ của Diệp Oản Oản, nhất là bức thư tình này lại càng không. Bị Diệp Mộ Phàm bắt gặp, sự thầm mến thưở còn ngây ngô bị chặn đứng từ trong trứng nước. Chuyện này, chỉ có Diệp Mộ Phàm và Diệp Oản Oản hai người biết được, coi như Tư Dạ Hàn có năng lực ngút trời, cũng tuyệt đối sẽ không biết đến loại chuyện này. Nếu không biết, đoạn ký ức này đương nhiên sẽ không bị cưỡng ép rót vào trong đầu nàng, trở thành trí nhớ của nàng...
...
Sau khi đem bức thư tình tuổi mới lớn đã “chết yểu” này xem xong, Diệp Oản Oản tận lực ổn định lại tâm tình.
Bức thư này, Diệp Oản Oản có thể bảo đảm, tuyệt đối không phải là chính mình viết. Mỗi một chữ, hay là cả những hình vẽ đặc biệt, đều không có bất kỳ chút quan hệ nào đối với bản thân nàng.
...