Chương 601: Tới truyền tiêu?


...

Editor: Hyna Nguyễn

————————————-

Cùng lúc đó, dưới lầu.

“Đội trưởng Nguyên Sinh, thật là đáng tiếc, chức vụ tổng đội trưởng ám vệ Tư gia lần này nhất định là trừ anh ra không còn có thể là ai khác, kết quả là Diệp Oản Oản kia cũng không biết phát điên cái gì, lại cứ phải gây khó dễ với đội trưởng như anh!”

Một ám vệ nào đó của Tư gia đứng ở bên người Nguyên Sinh nói.

“Nhất định là do đội trưởng Nguyên Sinh thả cho Diệp Oản Oản, nếu không…”

“Hừ, nếu là lão gia chủ vẫn còn, đội ám vệ của chúng ta sao có thể luân lạc tới mức này, cuộc tranh đoạt thi đấu nghiêm túc như vậy lại giống như một trò đùa, chúng ta phải nhường nhịn với một người phụ nữ nửa đường chạy lên đài như vậy chứ? Cuối cùng vị trí tổng đội trưởng lại còn để cho một phế vật người nói chuyện đều nói không lanh lẹ cà lăm cướp đi được chứ!”

“Im miệng!” Nguyên Sinh quét mắt qua mấy người kia một cái, thần sắc âm trầm.

Giờ phút này, nói tới Diệp Oản Oản cùng Phong Huyền Diệc, Nguyên Sinh liền nổi giận trong bụng.

“Đúng đúng đúng, khỏi phải nói tới người phụ nữ kia nữa, quá mất hứng, hôm nay phân đội ám tứ chúng ta tụ tập, nhất định phải không say không về!”

Trong khi đang nói chuyện, phân đội ám tứ đã tới trước cửa quầy rượu.

Nguyên Sinh mới vừa trở thành phân đội trưởng ám tứ, cho nên, phân đội ám tứ quyết định vì Nguyên Sinh ăn mừng một phen.

Ngay vào lúc này, đám người Diệp Oản Oản tụ họp kết thúc, chậm rãi đi ra khỏi quầy rượu.

“Ám vệ sao?”

Nhìn thấy ám vệ Tư gia đứng ở trước cửa quầy rượu, Diệp Oản Oản nhất thời sững sờ, bất quá, nghĩ lại, cái phân đội ám tứ này, chắc là tới vì muốn chúc mừng cho Nguyên Sinh.

Diệp Oản Oản hiện đang lấy thân phận Diệp Bạch xuất hiện, ăn mặc đồ nam, lại ẩn núp ở trong đám người, cho nên mọi người trong phân đội ám tứ không có thể phát hiện ra cô.

Trợ lý đưa Lạc Thần trở về, Hàn Thiên Vũ nhìn về phía Diệp Oản Oản, mở miệng hỏi: “Diệp Bạch, cậu lại đi tới chổ bạn gái cậu sao?”

Diệp Oản Oản: “Ừm.”

Hàn Thiên Vũ gật đầu một cái: “Được, vậy thì tôi đi trước đây.”

Diệp Oản Oản đáp: “Được, trên đường đi cậu nhớ đi chậm một chút.”

“Được.” Hàn Thiên Vũ đã bước ra một bước, cuối cùng vẫn là không yên lòng xoay người dặn dò một câu: “Tôi nhìn trạng thái tối nay của anh tựa hồ có hơi không đúng, trở về nếu như khó chịu chỗ nào, nhớ uống thuốc.”

“Được, cảm ơn!” Diệp Oản Oản cảm kích nói.

Hàn Thiên Vũ nói: “Ngủ ngon.”

Diệp Oản Oản đáp lời: “Ngủ ngon.”

Sau khi nói lời từ biệt xong, Hàn Thiên Vũ đã lên chiếc xe mà sớm chờ tại ven đường.

“Vũ ca, trở về nhà trọ sao?” Tài xế liếc nhìn về người đàn ông chỗ ngồi phía sau hỏi.

Hàn Thiên Vũ suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là mở miệng nói: “Được rồi, đi về biệt thự đi.”

Mục đích hắn ở lại nhà trọ chỉ là vì muốn tránh paparazzi mà thôi, sau đó là bởi vì Diệp Bạch ở tại căn hộ kế bên, nên hắn mới một mực ở lại nhà trọ, thuận lợi thỉnh thoảng đi qua cùng Diệp Bạch tán gẫu một chút.

Nhưng dạo gần đây, thời gian Diệp Bạch ở tại nhà trọ càng ngày càng ít, hắn cảm giác mình ở nơi đó, dường như cũng không có ý nghĩa gì nữa.

“Được.” Tài xế lên tiếng đáp lại.

Bên kia, Diệp Oản Oản đối với sự xuất hiện của đám người Nguyên Sinh cũng không có để ý nhiều. Nhưng mà, trong lúc Diệp Oản Oản chuẩn bị đón xe trở về Cảnh Uyển, ánh mắt liếc một cái, bước chân ngừng lại.

Chỉ thấy, ngoài một trăm thước, một người ăn mặc như đạo sĩ, tướng mạo tà mị, cũng chậm rãi hướng về phía quầy rượu đi tới.

Vị đạo sĩ tà mị đó tay trái phất trần, tay phải cầm vải trắng, bên hông treo hồ lô, coi như cũng có vài phần phong thái xuất trần, trên người tựa như còn dính ít tiên khí.

Nếu không phải là sau lần giao thiệp trước Diệp Oản Oản biết người đi đường kia có quá nhiều vô lý, thì sợ là lần này cũng bị cái bộ dáng này của hắn lừa rồi…

“Tổ năm người truyền tiêu của vị đạo sĩ kia sao?” Diệp Oản Oản có chút giật mình, cô chưa từng nghĩ mình sẽ ở nơi này nhìn thấy một thành viên trong tổ năm người truyền tiêu đó.

Nhìn thấy đạo sĩ kia, Diệp Oản Oản hơi nghi ngờ một chút, người này chẳng lẽ lại là tới đây truyền tiêu sao?

...