Chương 1856: Thành viên của Tử Vong Hoa Hồng


...

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

---

Chỉ bất quá, khiến cho Diệp Oản Oản có chút không cách nào hiểu được chính là, Nhiếp Vô Danh, thậm chí còn là cả Nhiếp gia, tại sao lại không cho phép bất kỳ ai nhắc đến Tử Vong Hoa Hồng?

Dựa theo ý của Đại trưởng lão, Tử Vong Hoa Hồng bị coi như là một điều cấm kỵ tại Độc Lập Châu, rất nhiều người căn bản là không dám nhắc đến. Vậy mình giả mạo Hắc Quả Phụ, thậm chí còn thành lập nên một tổ chức Tử Vong Hoa Hồng mới... Chuyện này…con mịa nó!! Không phải là mình đang muốn chết sao?

"Đại trưởng lão... Ý ông nói là Tử Vong Hoa Hồng bị huỷ diệt rồi sao?" Diệp Oản Oản tỏ vẻ phong khinh vân đạm, nhưng kỳ thực là đang khéo léo dò xét.

Đại trưởng lão nhìn Diệp Oản Oản, lắc đầu, ghé sát vào tai nàng thấp giọng nói: "Minh chủ... Tôi đây cũng không rõ lắm... Tử Vong Hoa Hồng đã im hơi lặng tiếng một thời gian quá lâu. Cá nhân tôi cho rằng là đã bị hủy diệt rồi... Nhưng chỉ là ý kiến cá nhân của tôi mà thôi. Về phần rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với Tử Vong Hoa Hồng, cũng không ai biết..."

Nghe Đại trưởng lão nói, Diệp Oản Oản như có điều suy nghĩ. Chính mình giả mạo Hắc Quả Phụ, sau đó sáng lập ra một Tử Vong Hoa Hồng hoàn toàn mới, trong lúc chiêu binh mãi mã, đã từng từ trong miệng những người đó biết được, tại Võ Đạo Liên Minh Công Hội, còn có một số thành viên của Tử Vong Hoa Hồng bị giam giữ... Chẳng lẽ, có ẩn tình kinh thiên động địa nào đó sao?

Mà Nhiếp Vô Danh, thậm chí còn là cả Nhiếp gia, không cho phép bất luận kẻ nào nhắc đến Tử Vong Hoa Hồng, thậm chí không tiếc nói dối với những người không biết được chân tướng, rằng Tử Vong Hoa Hồng, thậm chí còn là Hắc Quả Phụ, tất cả đều chỉ là sản phẩm hư cấu trong một quyển sách mà thôi... Chẳng lẽ, Tử Vong Hoa Hồng có quan hệ gì đó với Nhiếp gia?

Diệp Oản Oản chỉ sau một thoáng cau mày trầm tư, rất nhanh đã đem ý nghĩ này ném ra khỏi đầu. Chuyện này dường như chẳng hề liên quan gì tới nàng cả.

Chính mình chẳng qua chỉ là giả mạo Hắc Quả Phụ, sáng lập ra Tử Vong Hoa Hồng mới... Cùng lắm thì sau khi trở về hỏi lại Nhiếp Vô Danh một chút. Nếu quả thực không được, thì đổi một cái tên khác cho Tử Vong Hoa Hồng, không tự rước lấy phiền toái cho mình là được rồi.

"Muốn biết Eric rốt cuộc là đại biểu cho cái gì không?”" Bỗng nhiên, Tư Bá Ý cười lạnh một tiếng: "Tại Độc Lập Châu chúng ta, từng có một thời gian, danh hiệu này, đại biểu cho máu tươi và tử vong... Và cả thù hận và báo thù... Cho dù đám người các ngươi chưa từng nghe nói tới Độc Lập Châu, hẳn cũng từng nghe nói tới Tử Vong Hoa Hồng chứ?

Mà ta bị trục xuất khỏi Tư gia Độc Lập Châu, cũng chính là bởi vì... ta âm thầm gia nhập Tử Vong Hoa Hồng...

Đáng tiếc, không bao lâu đã bị Cổ tộc Tư thị phát hiện ra rồi... Sau khi ta rời khỏi Độc Lập Châu, vẫn muốn trở lại Tử Vong Hoa Hồng... Đáng tiếc, Tử Vong Hoa Hồng lại mai danh ẩn tích, cũng không còn cách nào tìm ra được... Cho nên, ta dùng danh hiệu Eric, thật ra, mục đích cũng là muốn để cho Tử Vong Hoa Hồng phát hiện ta... Để cho ta có thể quay trở lại tổ chức..."

Nói đến đây, Tư Bá Ý đảo qua đám người Diệp Oản Oản một vòng, lắc đầu một cái, mặt đầy vẻ cô đơn: "Mà thôi, đám người các ngươi, bất quá đều là ếch ngồi đáy giếng, làm sao có thể hiểu được Độc Lập Châu là gì..."

Không lâu lắm, Tư Bá Ý một lần nữa nhìn về phía Thập Nhất, khẽ mỉm cười: "Lão Thất, ngươi biết không... Không chỉ riêng ngươi, lão Nhị... Lão Tam, còn có đám người lão Bát, ta đều từng ban cho bọn chúng danh hiệu Eric. Chỉ tiếc, đám người các ngươi, thật khiến cho ta thất vọng... Quả thật là làm nhục danh hiệu Eric!"

Nghe lời nói này, ánh mắt Tần Nhược Hi hơi hơi lóe lên, nhìn về phía Tư Mã Ý: "Ngài có thể xem xét đem danh hiệu Eric ban cho tôi... Tôi sẽ không để cho ngài thất vọng!"

Nghe tiếng, Tư Bá Ý khẽ mỉm cười: "Trước tiên hết giết bọn họ, cho tôi xem sự tiến bộ của cô!"

"Ngài yên tâm!"

Tần Nhược Hi mặt không cảm xúc, quan sát Diệp Oản Oản.

Lúc này, Tần Nhược Hi không nói một lời, chậm rãi đi về phía Diệp Oản Oản.

Ở bên cạnh Eric, cô học được quá nhiều kỹ xảo chiến đấu. Diệp Oản Oản bây giờ, ở trong mắt cô, không chịu nổi một kích!

...