...
Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
- --
Trước mắt, mặc dù Tam trưởng lão đối với Diệp Oản Oản nói gì nghe nấy, nhưng khuyết điểm của bản thân lại rất khó sửa đổi, quá mức tự đại.
Tam trưởng lão tuyệt đối sẽ không đem Nhiếp Linh Lung để ở trong mắt. Đây rất có thể sẽ là một cái hố khiến cho ông ta rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Thật ra thì, không chỉ riêng Tam trưởng lão, người của cả Không Sợ Minh, có ai mà không phải là loại cuồng vọng tự đại?
Nhưng người của Nhiếp Vô Danh thì lại khác.
Diệp Oản Oản đã từng tiếp xúc cùng với đoàn đội lính đánh thuê của Nhiếp Vô Danh. Bọn họ là đoàn đội chân chính, mỗi một người đều có phân công cực kỳ rõ ràng. Mặc dù nhân số mỗi tiểu đội không nhiều, nhưng là tinh anh trong tinh anh. Tổ hợp lại với nhau, là một chỉnh thể với thực lực cường đại khiến cho người ta run rẩy sợ hãi.
Chỉ cần cấp đủ chi phí cho lính đánh thuê, bọn họ sẽ mang đến cho khách hàng của mình cảm giác an toàn xưa nay chưa từng có. Ngược lại, nếu như tiền thuê không đủ, vậy thì, chỉ sợ cũng không quá dễ nói rồi.
"Yên tâm đi em gái! Bất quá... em gái ngoan, đội ngũ lính đánh thuê dưới tay anh thật nhiều... À... ờ... giá cả cũng rất bất đồng. Em có thể trả được bao nhiêu?" Nhiếp Vô Danh hiếu kỳ hỏi.
"Số này!"
Diệp Oản Oản đưa ra một ngón tay.
"Một trăm?"
Nhiếp Vô Danh mặt đầy mộng bức: "Một...một trăm đồng tiền...? Còn không đủ để ăn cơm đấy!"
Diệp Oản Oản lắc đầu một cái.
"Một ngàn? Một ngàn cũng không đủ mà!"
Diệp Oản Oản híp mắt: "Tiếp tục đoán."
"10 ngàn...? Vậy, quá miễn cưỡng rồi đi." Nhiếp Vô Danh gật đầu một cái.
"Em cho anh 100 lần 10 ngàn." Diệp Oản Oản nói.
"10... 10 triệu?" Cặp mắt Nhiếp Vô Danh sáng rực.
Diệp Oản Oản: "..." 100 lần 10 ngàn là 10 triệu?
"Một triệu!" Diệp Oản Oản tức giận.
Nhiếp Vô Danh năm đó từng thề độc, muốn dẫn dắt lính đánh thuê Độc Lập Châu, dùng giá tiền thấp nhất làm nhiệm vụ tốt nhất. Cho anh ta một triệu, đã coi như là số tiền lớn, lại còn muốn 10 triệu? Tại sao anh ta không đi cướp đoạt luôn đi?
"Một triệu, được, vậy cũng được rồi!" Nhiếp Vô Danh gật đầu liên tục: "Em gái, em yên tâm đi, anh sẽ điều đoàn đội tốt nhất trong tay anh cho em. Em đừng nhìn anh, số tiền này cũng không rơi vào trong túi anh, đều là của bọn họ. Anh chỉ lấy 15% phí môi giới mà thôi."
"Anh, bảo người của anh cẩn thận một chút. Còn nữa, trông chừng Tam trưởng lão Không Sợ Minh bên em, đừng để cho ông ta gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào. Em luôn cảm thấy, Nhiếp Linh Lung sẽ không đơn giản như vậy." Diệp Oản Oản hơi nhíu mày.
"Em gái, em yên tâm, anh biết phải làm sao. Anh trai em thứ khác không được, nhưng loại chuyện này, anh của em là thiên tài."
Nhiếp Vô Danh nói xong, lập tức gọi điện thoại cho đoàn đội thủ hạ: "A lô... Tôi nhận một đơn làm ăn lớn... Các cậu mời cơm... chờ tôi đến nói tường tận!"
Nhìn theo bóng lưng Nhiếp Vô Danh rời đi, Diệp Oản Oản bất đắc dĩ thở dài. Bọn họ rốt cuộc có coi Nhiếp Linh Lung ra gì hay không vậy?
Thật ra thì, lần này thuê đoàn đội của Nhiếp Vô Danh, cũng như mua bảo hiểm. Một triệu, quá đáng giá!
Nếu như Tam trưởng lão điều tra không ra, còn có đoàn đội Nhiếp Vô Danh. Mà nếu như Tam trưởng lão có bất kỳ nguy hiểm nào, đoàn đội Nhiếp Vô Danh cũng có thể nhanh chóng điều động. Một mũi tên hạ hai con chim.
Làm xong hết thảy các thứ này, Diệp Oản Oản ở trong phòng làm việc nghỉ ngơi chốc lát.
Chính mình bây giờ đã khôi phục lại thân phận của Nhiếp Vô Ưu, là thời điểm đi đến học viện Xích Diễm ngửa bài.
Năm đó, mình là siêu cấp thiên tài của học viện Xích Diễm, lại còn là huấn luyện viên ma quỷ, truyền kỳ của Xích Diễm. Điểm cống hiến trên người, chắc chắn sẽ không ít. Chi bằng dùng thân phận của Nhiếp Vô Ưu, đi xem một chút chính mình rốt cuộc có bao nhiêu điểm cống hiến vinh dự, sau đó... để cho viện trưởng thôi miên cho mình một lần nữa.
Thật ra thì, Diệp Oản Oản rất tò mò, tại sao mình lại muốn dẫn Nhiếp Linh Lung trở về Nhiếp gia? Còn nữa, từng ly từng tí của Nhiếp Vô Ưu mình, đã đến thời điểm khôi phục.
...