...
Convertor: Vovo
Editor: Hyna Nguyễn
Tư Dạ Hàn mở mắt ra.
“Không cho mở ra! Em còn đang tức giận đấy!” Diệp Oản Oản lập tức nói.
Thật ra thì… Mặc dù Diệp Oản Oản là ôm lấy thái độ phát giận trước để bảo vệ mình, nhưng nghĩ đến chuyện Tư Dạ Hàn thấy được cái gì đó, trong lòng cũng không quá thoải mái.
Tư Dạ Hàn lại lần nữa nhắm chặt hai mắt lại, mặt không thay đổi mà mở miệng nói: “Thu hồi ngay ý tưởng lung tung trong đầu của em lại đi, anh không thấy những thứ kia đâu.”
Diệp Oản Oản bĩu môi: “Gạt người! Rõ ràng chính là thấy được!”
Nếu không thấy thì tại sao vẻ mặt mới vừa rồi của anh lại đáng sợ như vậy được chứ?
Đây hoàn toàn là nói dối không chớp mắt mà!
A không đúng, lúc vào đây anh ấy đang nhắm mắt mà…
Bộ dáng Tư Dạ Hàn nhắm mắt lại đứng ở nơi đó, thật sự là quá dụ hoặc người khác mà…
Diệp Oản Oản đang suy nghĩ lung tung, Tư Dạ Hàn trầm mặc một hồi sau đó đột nhiên mở miệng: “Không có, anh chỉ thấy được em thôi.”
Lẽ ra, đêm hôm khuya khoắc nhìn thấy một người phụ nữ lấy điệu bộ này xuất hiện trong phòng người yêu của mình, tức giận hẳn là anh.
Kết quả, nha đầu này lại như ác nhân một phen cáo trạng trước, cộng thêm bộ dạng mặt nhỏ nhắn kia vội vã cuống cuồng ghen tuông, trong nháy mắt làm cho lửa giận của anh dập tắt.
Cái này là lần đầu tiên, cô vì anh mà thể hiện sự ghen tuông của mình.
Cho dù biết, khả năng này chẳng qua chỉ là do cô muốn phát tiết, nhưng trong lúc tức giận này, cũng không biết có mấy phần thiệt giả, nhưng trái tim, vẫn không nhịn được vì đó lay động…
Nghe nói như vậy, Diệp Oản Oản trực tiếp sợ ngây người.
A, thế mà cô còn được Tư Dạ Hàn nói lời tỏ tình cho mình nữa rồi hả?
Đây là tình yêu trong truyền thuyết sao? Trong mắt của anh không thấy được người khác, chỉ có nhìn thấy em mà thôi?
Thực sự là… Không dễ dàng…
Được rồi, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Tư Dạ Hàn nói cô có thể trực tiếp nghe hiểu lời tỏ tình, vẫn là cho chút mặt mũi tốt rồi.
Diệp Oản Oản đang chuẩn bị hào phóng tha thứ Tư Dạ Hàn, kết quả, một giây kế tiếp, thì nhìn thấy Tư Dạ Hàn đã mở mắt, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng vô cùng có lực uy hiếp rơi vào trên mặt của cô: “Cho nên, em giải thích chuyện này đi.”
Diệp Oản Oản nhìn ánh mắt bắt đầu muốn hỏi tội của đại ma đầu liền ấp úng đáp: “Ây…”
Thực sự là… Cảm động không quá một giây mà.
Diệp Oản Oản hoàn toàn không dám động đậy, cười khổ ha ha mà đứng ở đó nói: “Bảo bối à, anh sẽ không ăn giấm của một cô gái chứ, đúng không?”
Vẻ mặt của Tư Dạ Hàn, đã là câu trả lời của anh: Không có loại giấm nào anh không thể ăn.
Diệp Oản Oản cố gắng lấy bình tĩnh đáp: “Cái này không thể trách em nha, em thề là vào buổi sáng em đã từ chối không tiếp rồi, em cũng không biết tại sao cô ấy lại đột nhiên thay đổi như thế nữa. Lại nói thêm là em cũng không thể có chức năng đó a (nếu có chắc tỷ cũng xơi rầu keke), cô ấy coi như muốn có quan hệ với em thì em còn có thể đem cô ấy làm ra như thế nào được chứ?
Còn có a, bởi vì sai lầm của anh là không gõ cửa, dẫn đến chuyện anh lại có thể thấy được thân thể của người phụ nữ khác, em cũng rất tức giận, cho nên, chúng ta hòa nhau có thể không?”
Nghe được câu “Em cũng rất tức giận” này của Diệp Oản Oản, thần sắc của Tư Dạ Hàn cuối cùng hòa hoãn mấy phần.
Quét mắt nhìn tài liệu rải rác khắp nơi trong phòng khách, ngay sau đó mở miệng nói: “Ngày mốt lên đường, em chuẩn bị xong chưa?”
Diệp Oản Oản ho nhẹ một tiếng: “A, đã tương đối đầy đủ rồi!”
Tư Dạ Hàn ở trên ghế sa lon ngồi xuống, sau đó cầm lên một quyển sách chuyên ngành nói: “Đều xem xong rồi sao?”
Thế mà cô không hề để ý đến câu hỏi của Tư Dạ Hàn, chỉ một mực bày ra tư thế anh phải bồi thường cho cô.
Nhất thời mặt Diệp Oản Oản đầy đau đớn đến mức không muốn sống nữa nói: “Ư, đừng a, những ngày qua em vẫn luôn nhìn những thứ này, đầu của em cũng sắp hỏng luôn rồi, hiện tại em chỉ muốn nhìn anh thôi nha!”
Kết quả, Tư Dạ Hàn lại có thể cũng không màng đến chuyện đó nữa, gọi cô qua nói: “Lại đây.”
Diệp Oản Oản nhanh chóng thề thốt nói: “Bảo bối, anh yên tâm đi, nếu em đã dám từ trong tay Tần Nhược Hi đoạt lấy nhiệm vụ này, thì chắc chắn sẽ không để cho anh thất vọng đâu! Nhất định sẽ làm cho anh thỏa mãn! Thật đấy!”
...