...
Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
"Hic..." Nhiếp Vô Danh mặt đầy đau buồn, bất đắc dĩ thở dài trong miệng.
Lần này xong rồi, sau khi Thẩm gia đại công tử biết được Diệp Oản Oản bây giờ là Không Sợ Minh Chủ, chắc chắn sẽ không còn dám có bất kỳ ý tưởng nào.
"Thẩm lão đệ... Thật ra thì, lão ca cũng không phải cố ý lừa gạt cậu. Cậu biết đấy... những thứ như tình yêu, cũng không hề liên quan gì đến thân phận, giới tính hay chủng tộc. Yêu chính là yêu, một khi yêu liền đi theo đuổi, bất kể nàng là người, là quỷ, hay là la sát. Coi như là người và chó, cũng có thể kết hôn, đúng hay không? Tất nhiên là đúng rồi! Chỉ có điều chó thì không cần có lễ vật đám hỏi, còn người..." Nhiếp Vô Danh nhìn chằm chằm Thẩm gia đại công tử, thấp giọng cười và phân tích.
"Đúng vậy!" Bỗng nhiên, Thẩm gia đại công tử hướng về phía Nhiếp Vô Danh giơ ngón tay cái lên: "Tôi thích cục cưng bé nhỏ xinh đẹp và trí tuệ như vậy. Trí tuệ kết hợp với vũ lực, vũ lực lại kết hợp với tàn bạo cay độc, tất cả cùng tồn tại trên người một cô gái! Nàng chính là cục cưng bé nhỏ mà ông trời phái tới cùng tôi đi qua cuộc đời này. Nàng là tiểu thiên sứ, là nữ thần của tôi, là người tôi yêu thích nhất..."
Nghe câu này, Nhiếp Vô Danh mặt đầy mộng bức. Thẩm gia đại công tử, đây là nghiêm túc sao? Khuynh hướng thích bị ngược mà nói, có tính là một loại bệnh hay không?
"Đúng đúng đúng!" Nhiếp Vô Danh gật đầu liên tục: "Thẩm lão đệ, cậu nhìn ca ca đi! Một người từng trải như ca ca có thể cho cậu hay, tình yêu chính là như vậy..."
"Nhiếp ca, anh từng có bạn gái sao?" Bỗng nhiên, Thẩm gia đại công tử nhìn về phía Nhiếp Vô Danh, hiếu kỳ hỏi.
Nhiếp Vô Danh: "..."
"Chuyện này... Thẩm lão đệ, tôi cho cậu biết, tình yêu... và việc có bạn gái hay chưa, không hề có chút quan hệ nào đâu đấy!" Nhiếp Vô Danh nói.
Còn không đợi Thẩm đại công tử mở miệng, lại lần nữa cảm thấy ánh mắt lạnh giá thấu xương rơi vào trên người mình, giống như một con dao găm đầy lạnh lẽo, khiến cho cả người hắn không thoải mái.
Lúc này, Thẩm gia đại công tử xoay người lại, chợt phát hiện ra, Tu La Chủ và Kỷ Tu Nhiễm hai người, đang chằm chằm nhìn mình.
Trong mắt một vị hàm chứa nụ cười khó hiểu, trong mắt một vị khác lại tràn ngập ánh sáng lạnh lẽo.
"Nhiếp ca... Tu La Chủ và Kỷ Hoàng nhìn tôi làm gì? Sao tôi có cảm giác ánh mắt này, khiến cho toàn thân phải gánh chịu một loại uy hiếp không diễn tả được bằng lời..." Thẩm gia đại công tử hướng về Nhiếp Vô Danh hỏi.
"Ồ?" Nghe tiếng, Nhiếp Vô Danh hướng về phía trước nhìn lại. Thời điểm khi nhìn thấy Tu La Chủ, Nhiếp Vô Danh hơi sững sờ.
Nam nhân này, có chút quen mắt nha! Nhìn hết sức quen mắt, hắn có phải là đã gặp ở nơi nào rồi hay không? Nhưng nhất thời hồi lâu, lại không thể nào nhớ nổi.
Còn không đợi Nhiếp Vô Danh mở miệng nói chuyện, cách đó không xa, Tôn gia đại tiểu thư bỗng nhiên quỳ ở trước người Diệp Oản Oản: "Bạch Minh chủ... Hiểu lầm!! Chúng tôi nhận lầm người. Bạch Minh chủ, xin hãy tin tôi!"
"Bạch Minh chủ, đích xác là hiểu lầm thôi! Trước đó có một nữ nhân câu dẫn tôi, lừa tiền của tôi. Hôm nay Bạch Minh chủ và nữ nhân kia ăn mặc có chút tương tự, lúc này mới khiến cho chúng tôi nhận lầm. Bạch Minh chủ ngài xin ngàn vạn lần đừng để trong lòng." Hàng gia đại công tử nhìn về phía Diệp Oản Oản, ý cười đầy mặt.
"Ồ... Nhận lầm sao?" Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm hai người, nhẹ giọng cười nói.
"Đúng đúng đúng, là nhận lầm, tuyệt đối là nhận lầm!!" Hàng gia đại công tử cười xuề xòa.
"Bép!!"
Bỗng nhiên, một tiếng bép thanh thúy đầy tính nghệ thuật truyền khắp toàn trường.
Dưới con mắt mọi người, Thất Tinh chậm rãi tiến lên, trở tay đánh một bạt tai, hung hăng quất vào trên mặt của Hàng gia đại công tử.
Lúc này, khóe miệng Hàng gia đại công tử có huyết dịch tràn ra.
"Xin lỗi, ta nhận lầm người, ta cho rằng ngươi là kẻ thù của ta." Thất Tinh nhìn chằm chằm Hàng gia đại công tử, mặt không cảm xúc.
Nghe câu này xong, ánh mắt Bắc Đẩu sáng lên, trong phút chốc, bay lên tung một cước, đem Hàng gia đại công tử đá văng ra mấy thước bên ngoài.
"Úi úi!" Bắc Đẩu mặt đầy vẻ kinh ngạc: "Thật xin lỗi, ta nhận lầm người!"
...