Chương 752: Một lần đều không có ngủ cùng


...

Editor: Hyna Nguyễn

Beta: Gemini

————————————————–

Người làm trong cửa hàng vừa dứt lời, một người đàn ông to lớn mập mạp, mặc áo khoác tơ lụa, vẻ mặt tươi cười đi vào.

“Ơ, ông chủ Hầu, chuyện này là thế nào? Làm sao lại nổi giận lớn như vậy?”

Nhìn thấy người mới tới, Tiết Lệ nhất thời thay đổi sắc mặt: “Không được! Là Hoàng Thế Hâm!”

Ba người chuyên gia kia nhìn thấy cũng gấp gáp hẳn lên: “Hoàng Thế Hâm chạy tới đây làm gì chứ! Trước kia chúng ta đều đã nói nhóm hàng này Tư gia chúng ta muốn rồi cơ mà!”

“Còn phải hỏi sao? Nhất định là nhận được tin tức gì rồi!”

“Nhanh như vậy sao?”

“Anh nghĩ thử xem, món hàng này có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào, không tới một phút cuối cùng, ai nguyện ý buông tay cơ chứ? Nhưng người phụ nữ này ngược lại tốt rồi, lại có thể đẩy mối lợi này ra bên ngoài…”

“Nguy rồi, tên Hoàng Thế Hâm này cũng không phải là đèn đã cạn dầu đâu! Nhóm hàng này sợ là không thể giữ lại được rồi!”

…………………………

Người làm nhìn người mới tới, đầu tiên trợn mắt nhìn đám người Diệp Oản Oản một cái, sau đó vẻ mặt ngay lập tức tươi cười nghênh đón người đang đứng ở trước cửa: “Ông chủ Hoàng! Cơn gió nào thổi ông tới đây vậy, mau mau, mời vào!”

Vẻ mặt Hoàng Thế Hâm tỏ ra tiếc nuối, thử thăm dò mở miệng nói: “Ôi, tôi nghe nói ông chủ Hầu hôm nay cùng tập đoàn Tư Thị ký hợp đồng, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn đến hỏi thăm một chút, ông chủ Hầu còn có mặt hàng tốt gì nữa không? Hơi hơi tốt cũng được à!”

Hầu Mậu Phong nghe vậy nhất thời hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên cơn giận vẫn chưa được giải tỏa hết.

Hoàng Thế Hâm nhìn thấy vẻ mặt của Hầu Mậu Phong, trên mặt nhất thời chính là vui mừng, xem ra tin tức không sai chút nào mà!

Người làm liếc mắt nhìn về hướng đám người Diệp Oản Oản, mở miệng nói: “A, ông chủ Hoàng, đừng nói nữa, người ta đã đổi ý không cần nữa rồi!”

“Ồ, lại có chuyện này sao?! Bọn họ chẳng lẽ không biết chất lượng nhóm hàng này sao? Đây chính là nguyên thạch mà ông chủ Hầu sử dụng một lượng lớn tinh lực mới đào được, khối đá kia là thẻ vật liệu mở thiên song, đây chính là loại thủy tinh cao cấp, khả năng cho ra Đế Vương lục là rất cao!” Hoàng Thế Hâm giọng điệu tỏ ra ngạc nhiên nói.

Hầu Mậu Phong nhìn hướng mấy người Diệp Oản Oản, mở miệng âm u nói: “Vốn là lần này người tới là Tần Nhược Hi Tần tiểu thư, kết quả giữa đường lại đổi tới một người không hiểu chuyện chỉ có thể làm bình hoa di động tới đây cùng tôi nói chuyện làm ăn, cho nên người ta không nguyện ý mua đồ của tôi! Tin đồn nói gia chủ Tư gia kia hồ nháo không còn tỉnh táo cũng không phải là không có khả năng à!”

Bất luận những người này nói cái gì, Diệp Oản Oản đều không thèm để ý chút nào, phong khinh vân đạm mà ngồi ở đó uống trà chờ đợi cái gì đó, giống như chỉ đợi đến lúc nghe được câu này, ánh mắt của cô không dễ phát hiện mà lạnh thêm vài phần.

Ánh mắt Hoàng Thế Hâm đục ngầu tùy ý đánh giá từ trên xuống dưới người Diệp Oản Oản: “Nghe nói gia chủ Tư gia có được một vị mỹ nhân khuynh thế tuyệt sắc, không tiếc cùng tất cả tộc lão trong nhà đối nghịch, cả ngày mê mệt nữ sắc, đem thân thể của mình đều phá hủy cũng không tiếc… Hóa ra là thật sự…”

Diệp Oản Oản: “…”

Bọn họ trong thương giới cũng bát quái như vậy sao?

Cái gì mà mê mệt nữ sắc, đem thân thể đều phá hủy chứ, vì muốn chiếu cố thân thể của Tư Dạ Hàn, sau khi sống lại, cô một lần cũng đều không có ngủ cùng anh đâu đó!

Nghe những lời nói càng ngày càng khó nghe kia, Tiết Lệ đi tới trước mặt Diệp Oản Oản, vẻ mặt ác liệt mở miệng nhắc nhở: “Diệp tiểu thư, người nọ là đối thủ một mất một còn trong ngành châu báu của Tư Thị, ông chủ Hoàng Thế Hâm, bọn họ vẫn đang bám theo chúng ta muốn cướp lấy nhóm vật liệu này, tổng giám Tần đã chuẩn bị hơn mấy tháng, mới lo liệu xong ông chủ Hầu bên này, nếu như cô cố ý không ký tên, tốt nhất suy nghĩ kỹ càng hậu quả mà mình có thể lãnh đi!”

Diệp Oản Oản vuốt ngón tay trắng nõn, ánh mắt quét qua Hoàng Thế Hâm và Hầu Mậu Phong, cười lạnh một tiếng nói: “Hậu quả? Trong mắt của tôi, nhóm nguyên thạch này chẳng qua chỉ là biểu tượng đẹp đẽ, bên trong không ra cái đồ tốt gì đâu, cho nên tôi nhất định không muốn mất hết vốn liếng vào đống đồ như thế này.”

...