...
Edit: Vân Vân Beta: Windy
Hà Tuấn Thành ôm hông của Trầm Mộng Kỳ, “A, em tên tiểu yêu tinh này, đem thằng ngốc Diệp Mộ Phàm kia mê đến thần hồn điên đảo, chỉ cần em nói cái gì, thì hắn làm cái đó rồi!”
Nghe thế, Trầm Mộng Kỳ khóe miệng hơi dương lên, mặt lộ vẻ đắc ý, Diệp Mộ Phàm kia đối với cô là quyết một lòng.
Trầm Mộng Kỳ tin tưởng, nếu như giờ phút này cô bảo hắn đi chết, Diệp Mộ Phàm cũng sẽ không chút do dự làm theo.
“Hắc hắc, Diệp Mộ Phàm đó, cũng không soi mặt mình vào trong nước tiểu xem, còn tưởng rằng em đối với hắn thật sự là mối tình thắm thiết!” Hà Tuấn Thành lạnh giọng cười một tiếng.
Còn không đợi Trầm Mộng Kỳ mở miệng, Hà Tuấn Thành liền hướng trước ngực của cô tìm kiếm, lúc này, Trầm Mộng Kỳ phát ra một thanh âm mềm mại, sắc mặt ửng đỏ.
“Diệp Mộ Phàm kia đối với em si tình như thế, chẳng lẽ em… Cho hắn nếm được cái gì ngon ngọt rồi?” Hà Tuấn Thành nhược hữu sở chỉ mở miệng.
“Đồ… Nói nhăng gì đó…” Trầm Mộng Kỳ cáu giận: “Em sao lại thế… Làm sao có thể đồng ý chứ… Diệp Mộ Phàm là loại cóc ghẻ, ngay cả tay của em… Đều không để cho hắn chạm qua…”
“Thực sự?” Trong khi nói chuyện, bàn tay phải của Hà Tuấn Thành, xuyên thấu qua cổ áo Trầm Mộng Kỳ, thô bạo duỗi vào.
“Dĩ nhiên! Mỗi ngày đều phải nhìn khuôn mặt kia… Em cũng sắp ói… Em còn không phải là vì anh… Hắn tạo hình thành tựu cùng thiên phú… Thật là không tệ, bất quá, hiện tại, đều là anh rồi…” Trầm Mộng Kỳ nói xong, thân thể không tự chủ được nhích lại gần trong ngực của Hà Tuấn Thành.
Hà Tuấn Thành mặt lộ khinh thường: “Diệp Mộ Phàm chính là một phế vật, có thể làm việc cho anh, đó là phúc hắn tu luyện mấy đời, vì hồi báo hắn, anh cũng chỉ đành đem người đàn bà hắn yêu mến nhất, phục vụ cho thật thoải mái dễ chịu…”
“Ghét…” Trầm Mộng Kỳ nhéo một cái ở cổ của Hà Tuấn Thành.
…
Đêm khuya.
Diệp Mộ Phàm rốt cuộc làm xong, đang chuẩn bị xuống lầu, thời điểm đi ngang qua khu làm việc, phát hiện phòng làm việc của Trầm Mộng Kỳ vẫn sáng đèn.
Diệp Mộ Phàm đi tới, gõ cửa một cái, “Mộng Kỳ, trễ thế này rồi sao em còn chưa về nhà?”
Mặt Trầm Mộng Kỳ đầy vẻ mệt mỏi, “Có chút việc chưa xử lý xong…”
“Đây là?” Diệp Mộ Phàm nhìn chồng tài liệu trên mặt bàn Trầm Mộng Kỳ, “Hạng mục Hào Quang?”
“Đúng vậy, anh cũng biết, hạng mục đầu tư này, đối với Trầm gia rất quan trọng, nếu lần này bỏ qua, sợ là rất khó có cơ hội tốt như vậy nữa.”
“Anh thấy thực lực mấy công ty tham gia cạnh tranh lần này, đem so sánh, việc Trầm gia lấy được hạng mục này, không có vấn đề lớn.” Diệp Mộ Phàm mở miệng nói.
Trầm Mộng Kỳ sắc mặt hơi chăm chú mà mở miệng nói, “Mấy công ty như Hoa Vũ, Hưng Đạt, Phương thị quả thật không bằng Trầm thị chúng ta, nhưng là, hiện tại đối thủ cạnh tranh lớn nhất của chúng ta, là tập đoàn Diệp thị…”
Vẻ mặt Diệp Mộ Phàm có chút ngoài ý muốn, “Cái gì? Diệp thị cũng tham dự?”
“Đúng vậy, em cũng mới biết được tin tức, hiện tại chúng ta song phương có thể đưa ra cái khác hạng mục chấm điểm cũng không sai biệt lắm, chỉ còn lại giá cả khối này, nếu là có thể suy tính ra đối phương cạnh tranh giá quy định…”
Trầm Mộng Kỳ nói lấy lắc đầu một cái, than thở mở miệng nói, “Nhưng là, đối phương giá quy định làm sao có thể dễ dàng như vậy suy tính ra, vì hạng mục này, chúng ta Trầm gia ném vào vô số tinh lực, chỉ sợ vẫn là không đụng nổi Diệp gia…”
Diệp Mộ Phàm nhìn Trầm Mộng Kỳ nặng nề vành mắt đen, một trận thương tiếc, “Chớ phiền tâm rồi, ta sẽ giúp ngươi hỏi thăm một chút tình huống.”
“Mộ Phàm ca, cám ơn anh, em không sao, mặc dù lấy năng lực của em khả năng cũng không làm được cái gì, nhưng là hy vọng có thể làm hết sức đến giúp ba ba một chút bận rộn…” Trầm Mộng Kỳ nói lấy, liền muốn đứng dậy đi trên giá sách cầm tài liệu.
...