...
Sắc mặt của phấn y nữ tử tái nhợt, mồ hôi không ngừng từ trên trán bí ra, thân thể cực kỳ suy yếu. Nhưng lục soát ký ức cũng không gây ra thương tổn gì lớn, điều tức một chút là có thể khôi phục lại.
Vương Lâm than nhẹ, trong lòng hắn đã có đáp án đối với Côn Hư Thánh nữ, tuy cũng chưa hoàn toàn đầy đủ nhưng với tâm trí và sự hiểu biết của Vương Lâm thì đã có thể nhìn ra đựơc vấn đề.
Sau khi trầm mặc một lát, ánh mắt Vương Lâm lại đảo qua đại điện, tìm được chỗ để mở ra.
- Mở ra trận pháp này, hai người các ngươi có thể tiến vào tầng thứ tám, hãy tự thu xếp đi!
Vương Lâm bước chân tiến về phía trước, mở ra truyền tống trận nơi này, bóng dáng biến mất.
Thôn cô mỹ phụ kia tuy hắn không giết nhưng khi lục soát ký ức cũng bị hắn hủy đi hết thảy trí nhớ có liên quan đến những bí mật của Vương Lâm, lại âm thầm bố trí cấm chế. Nếu Thôn cô mỹ phụ này vẫn cứ gây phiền phức cho hắn thì hắn dẫn phát cấm chế khiến tâm thần nàng sụp đổ.
Tầng thứ tám Tiên phủ, khoảnh khắc khi Vương Lâm tiến vào, hắn lập tức nghe được từng trận âm thanh ầm ầm truyền đến, cũng có vô số nguyên lực dao động điên cuồng truyền ra!
Tầng thứ tám này là một mảnh tối đen, toàn bộ đều bị vây bên trong màn sương đen, thần thức không thể tản ra, càng nhìn không ra chút manh mối nào. Nhưng từng trận âm thanh ầm ầm cũng ngày càng dồn dập, mơ hồ còn có âm thanh rống giận quanh quẩn.
Nghe thanh âm này dường như là của Lăng Thiên Hầu.
Hai mắt Vương Lâm ngưng trọng, yên lặng lắng nghe hồi lâu liền lập tức lui lại. Nhưng ngay khi thân mình hắn lui về phía sau, màn sương đen phía trước đột nhiên quay cuồng, cũng chính là Lăng Thiên Hầu đột nhiên lao ra. Lúc này đây, Lăng Thiên Hầu lao ra, bộ dáng cực kỳ chật vật, trong sắc mặt tái nhợt đã hiện lên vẻ hoảng sợ. Trước ngực hắn lại có một chưởng ấn màu đen. Chưởng ấn này phá nát quần áo, trực tiếp in sâu trên da. Theo hắn lao tới, màn sương đen dày đặc đều hướng về chưởng ấn kia lao tới.
Phía sau hắn, từ bên trong màn sương đen có một đạo ma ảnh không ngừng đuổi theo, cuốn động màn sương đen hóa thành một ma đầu thật lớn, hướng về Lăng Thiên Hầu đang bỏ chạy phía trước cắn một ngụm.
Vẻ hoảng sợ trong mắt Lăng Thiên Hầu càng thêm đậm nhưng cũng cắn răng xoay ngoắt người lại, phun ra một cỗ nguyên thần khí, lại cách không điểm về phía trước. Lập tức trước người hắn xuất hiện một cái khe, từ bên trong đó một đạo hồng quang lóe ra. Con Kỳ Lân thú của Lăng Thiên Hầu nháy mắt lao ra, gầm nhẹ một tiếng xông về phía ma đầu kia.
Toàn thân con Kỳ Lân này đồng dạng bị thương, cũng có rất nhiều máu tươi chảy ra. Ánh mắt Lăng Thiên Hầu lộ ra vẻ đau lòng những vào thời khắc nguy hiểm này cũng không kịp nghĩ ngợi nhiều, thấp giọng quát:
- Huyết thị!
Trong khi hét lên, tay phải hắn vỗ lên mi tâm, lập tức hai thanh nguyên thần kiếm còn sót lại lập tức bay ra, không nhằm về phía ma đầu mà lao thẳng về phía con Kỳ Lân!
Kỳ Lân thú kêu lên một tiếng nhưng cũng không phản kháng, mặc cho hai thanh kiếm xuyên qua thân mình. Máu tươi của nó lại phun ra ngập trời, lập tức tràn ngập một phạm vi hai trăm trượng - Thú Hồn hiện!
Lăng Thiên Hầu hét lớn một tiếng, lập tức toàn thân con Kỳ Lân này sụp đổ ầm một tiếng. Khoảnh khắc khi máu tươi như mưa tràn ra khắp nơi, từ trong thân thể sụp đổ của nó lập tức xuất hiện Kỳ Lân hồn!
Kỳ Lân hồn vừa xuất hiện lập tức ngửa đầu lên trời gầm rốngmootj tiếng. Tiếng gầm rống này thì tai không thể nghe được, chỉ nguyên thần mới phát hiện ra, dừng ở trong nguyên thần Vương Lâm thì giống như tiếng sét đánh!
Kỳ Lân hồn gầm rống lao ra, lập tức lao tới cắn xé với ma đầu kia, ý đồ ngăn cản sự truy kích của nó. Nhìn máu tươi Kỳ Lân vương khắp bầu trời, hai mắt Lăng Thiên Hầu cũng là một mảnh tơ máu, trái tim hắn cũng như đang tích huyết!
Kỳ Lân thú này đã theo hắn vô số năm, trở thành một bộ phận của sinh mạng rất khó chia lìa. Những lúc này đây hắn lại tự thân cắt máu con thú này, lấy máu hiến tế ra thú hồn, thúc giục thú hồn xuất hiện.
Lăng Thiên Hầu gầm nhẹ, hai tay bấm quyết chỉ về phía trước. Lập tức biển máu điên cuồng dâng lên, lao thẳng về phía Kỳ Lân hồn đang quấn lấy ma đầu kia. Biển máu đầy trời này cũng nhiễm một tia màu vàng, xuyên thấu vào khiến cho màn sương đen cũng bị tiêu tan hơn phân nửa. Toàn bộ số máu này dường như không gặp chút trở ngại nào, toàn bộ đều ngưng tụ về phía ma đầu kia.
- Vương Lâm, giúp ta! Độ hung hiểm nơi này cũng không phải một người có thể kháng cự. Hãy đánh cùng ta, sau đó ta sẽ giải thích.
Sở dĩ hắn chọn chạy trốn về phía này là vì nhận thấy có người truyền tống vào. Dưới suy nghĩ của hắn, trong số những người chưa tiến vào thì người có tư cách nhất chính là Vương Lâm!
Vừa mới tiến vào tầng thứ tám, Vương Lâm đã lập tức gặp phải Lăng Thiên Hầu đang chật vật như thế, thậm chí không tiếc hủy đi Kỳ Lân thú. Đối với chuyện gì xảy ra cho mọi người sau khi tiến vào tầng thứ tám, trong lòng Vương Lâm có dự cảm xấu!
Việc này nhất thiết phải tìm người mới hỏi ra đã phát sinh biến cố gì! Ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ quyết đoán, nhoáng lên một cái theo màn sương đen lao ra, không nói lời vô nghĩ gì với Lăng Thiên Hầu mà trực tiếp nhảy lên, định thi triển thần thông.
- Hết thảy thần thông đối với nó không có tác dụng gì đâu! Lại làm cho nó cắn nuốt mất!
Lăng Thiên Hầu lập tức lớn tiếng nói, cùng lúc đó, hắn vỗ túi trữ vật lập tức trong tay lại xuất hiện một thanh tiểu kiếm màu đỏ rồi ném về phía trước. Thanh tiểu kiếm màu đỏ này lập tức nhanh như thiểm điện, lao thẳng về phía trước. Nháy mắt khi tới gần ma đầu kia, Lăng Thiên Hầu đau lòng quát lớn:
- Bạo!
Lời này vừa ra, thanh tiểu kiếm kia lập tức ầm ầm sụp đổ, hình thành một cỗ lực lượng mang tính hủy diệt, nhảy vào trong cơ thể của ma đầu. Tên ma đầu này lập tức phát ra từng tiếng kêu bén nhọn đau đớn.
Trong mắt Vương Lâm, ma đầu này rõ ràng chính là một Cổ Ma! Chẳng qua Cổ Ma này rất cổ quái, có bộ dáng như tán ma nhưng trong mắt trái không ngờ lại có tinh điểm!
Tổng cộng có tám tinh điểm! Trong đó có bảy tinh điểm ảm đạm nhưng vẫn có một tinh điểm phát ra từng trận thiên ma khí.
Giờ phút này, Cổ Ma ăn đau khổ, tinh điểm trong mắt trái cấp tốc xoay tròn, duy nhất một tinh điểm lóng lánh kia lại càng phát ra ma khí dày đặc, khiến cho thoạt nhìn Cổ Ma này tràn đầy cảm giác âm trầm.
Trong tiếng gào rít, thân mình Cổ Ma nhoáng lên một cái, không ngờ thoát khỏi sự giằng co với Kỳ Lân hồn, lao thẳng về phía Lăng Thiên Hầu. Đồng tử trong hai mắt Vương Lâm co rụt lại, tay phải nắm lại, trực tiếp đánh về phía trước một quyền.
Hư ảnh của Cổ Thần biến ảo ra, dung nhập vào trong màn sương đen, vẫn chưa rõ ràng hiện ra. Nhưng khoảnh khắc một quyền này được đánh ra cũng khiến cho thân mình Cổ Ma đột nhiên chấn động. Thân mình hắn đang lao về phía Lăng Thiên Hầu đột ngột dừng lại, xoay mạnh người, đôi ma nhãn nhìn chằm chằm vào Vương Lâm. Không ngờ nó buông tha cho Lăng Thiên Hầu, cả người hóa thành mà ảnh xông ngược tới Vương Lâm.
Hiển nhiên hắn nhận ra khí tức Cổ Thần Vương Lâm.
Tâm thần Vương Lâm khẽ chuyển, lập tức phía sau hắn xuất hiện một Thái Cực đồ có hắc bạch nhị khí vờn quanh, rồi hạ xuống tay phải Vương Lâm, dần hóa thành một pháp bảo có dung nhập đạo niệm của hắn - Côn Cực Tiên!
Côn Cực Tiên tới tay, Vương Lâm run lên, lập tức từ trên cây tiên này phát ra âm thanh bang bang, không ngờ lập tức xuất hiện một miếng da bên trên, từ đó phát ra kim quang chói mắt.
Nháy mắt khi ma ảnh kia tới gần, Côn Cực Tiên lập tức quét ngang ra, bụp một tiếng đã đánh lên người Cổ Ma. Thân mình Cổ Ma lập tức bị khựng lại, nơi cây tiên đi qua không ngờ phụt ra rất nhiều ma khí. Nó lại ăn thêm một vố đau, hai mắt hiện lên vẻ khát máu, đang đinh lao tới lần nữa! Nhưng Côn Cực Tiên trong tay Vương Lâm cũng lần nữa quét ra, xé gió đánh lên người Cổ Ma. Bụp một tiếng, thân mình Cổ Ma lại run rẩy. Vương Lâm vẫn không dừng lại, không ngừng rút ra đánh vào. Cổ Ma dường như rất e ngại đối với cây tiên này, liên tục phải lui về phía sau.
Nhưng ngay khi nó rời ra khoảng cách mười trượng thì thân thể nó không ngời nhanh chóng co rút lại, nháy mắt đã hóa thành một chưởng ấn màu đen thật lớn, mang theo tiếng gào rít đánh thẳng về phía Vương Lâm.
- Vương Lâm cẩn thận! Ma chưởng này có thể xuyên thấu hết thảy phòng hộ!
Khoảnh khắc khi Lăng Thiên Hầu nhìn thấy ma chưởng này, lập tức tâm thần chấn động. Thương thế trên ngực hắn cũng chính là do ma chưởng này gây nên.
Nháy mắt khi Vương Lâm nhìn thấy ma chưởng, hai mắt hắn lập tức bắn ra tinh quang. Ma chưởng thật lớn này khiến hắn có một cảm giác rất quen thuộc. Khoảnh khắc nó tiến tới, ánh mắt Vương Lâm lóe lên, đồng thời nâng tay phải lên. Trong đầu hắn hiện lên một thức kinh thiên mà năm đó hắn cảm ngộ ra ở Vũ chi Tiên giới!
- Một chưởng này ta sẽ tiếp!
Năm đó, tu vi của Vương Lâm không đủ nhưng lúc này hắn đã là Khuy Niết đỉnh phong, lại nắm giữ thân thể Cổ Thần. Khi hắn nâng tay lên, một chưởng thật lớn năm đó ở Vũ chi Tiên giới lập tức hiện lên trong đầu, cuối cùng thay thế tất cả, trở thành vĩnh hằng, hóa thành một cỗ ý niệm, dũng mãnh tiến vào tay phải hắn, theo một chưởng này bung ra!
Một chưởng này lập tức khiến thiên địa biến sắc. Âm thanh ầm ầm đột nhiên từ dưới đất vang lên. Màn sương đen xung quanh như bị cuồng phòng quét qua, lập tức điên cuồng lùi về bốn phía.
Bên trong một chưởng này ẩn chứa đạo niệm, là một loại khí thế duy ngã độc tôn thượng thiên hạ địa! Một chưởng này múa ra, lập tức biến ảo ra một chưởng ấn thật lớn như già thiên tế nhật, với một cỗ uy áp không thể hình dung nổi ầm ầm đánh tới.
Gần như nháy mắt chưởng ấn này đã đánh mạnh lên chưởng ấn của Cổ Ma kia. Chỉ nghe một tiếng nổ ầm vang lên, thiên địa đều phải rung chuyển. Chưởng ấn của Cổ Ma băng hội, hóa thành vô số ma khí, ngưng tụ lại thành bộ dáng của Cổ Ma. Ánh mắt nó hiện lên vẻ hoảng sợ, lập tức hét lớn một tiếng, lui lại định bỏ chạy!
Nhưng một chưởng của Vương Lâm vẫn chưa tiêu tan mà lấy một khí thế điên cuồng quét tới phía trwocs, lập tức màn sương đen trong tầng thứ tám của Tiên phủ đều phải tản ra bốn phía. Không ngờ dưới một chưởng này của Vương Lâm, phía trước như mở ra một thông đạo thật dài. Dưới chưởng ấn này, Cổ Ma không thể thoát ra, một lúc sau đã bị chưởng ấn đuổi kịp rồi xuyên qua thân thể. Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên. Mắt trái của Cổ Ma chợt lóe lên, khoảnh khắc khi thân thể tiêu tan không ngờ bay ram vọt thẳng về phía trước.
Chưởng ấn vẫn chưa dừng lại mà tiếp tục công kích tới. Dọc theo đường đi, tất cả lầu các cản trở đều ầm ầm sụp đổ. Theo chưởng ấn điên cuồng đánh tới, cuối cùng nó đụng tới bên ngoài cung điện ở vị trí trung tâm.
Chỉ nghe một tiếng nổ ầm vang lên, cung điện thật lớn ở trung tâm bị hủy mất một nửa, lộ ra chín mươi chín cái giá nến ở bên trong! Nháy mắt một chưởng này đảo qua, trong chín mươi chín cây nến này chỉ còn lại hai cây là còn đang được đốt chay, trong đó một cây cũng lay động kịch liệt, cuối cùng cũng tắt.
Chỉ có một cây nến còn lại lúc này cũng có dấu tiệu tắt nhưng vẫn còn đang dãy dụa.
Lăng Thiên Hầu ngơ ngác nhìn hết thảy, hít sâu một hơi khí lạnh, ánh mắt lộ ra vẻ không dám tin. Đối với thần thông này của Vương Lâm, trong lòng hắn nhấc lên một hồi kinh hoàng!
...